Nữ biết dân Tàu có cái vụ mua trinh vừa để giải xui, vừa để cầu may trong chuyện làm ăn. Ông Thầy dạy tiếng Trung gọi cho Lý Mạc Phi 46 tuổi, Giám đốc công ty kinh doanh thực phẩm ăn nhanh. Nữ đến gặp. Phi nhìn, gật đầu. Xập xọe mấy câu tiếng Trung, Phi lại càng gật. Nữ đi làm...Nữ về mà vẫn nhớ cái mặt núc ních và ánh mắt như muốn cởi cả su chiêng của Phi rồi rủa: "Rồi mày cũng chết sớm thôi!"
***
Nữ gọi điện cho Nhật nói: "Tuần sau em đi dịch dưới Hải Phòng với giám đốc". Nhật hỏi: "Về trong ngày à?" Nữ đáp: Không ngày sau.
Nữ đi về, Nhật hỏi: "Xong rồi à, anh vẫn là thằng ăn xái phải không? Màu mè không?"
Nữ đáp: "Mẹ, thằng mặt lợn, lăn vào em như bi. Ngu gì mà cho ngay để ngày mai nó tống em ra đường à?"
Đúng là giám đốc Phi mê Nữ thật. Bao lần gạ, hứa mua cả nhà cho Nữ, Nữ vẫn chưa gật.
Lần đi Hải Phòng, Phi cho Nữ 400 đô tiêu vặt. Phi gạ Nữ: "Lần sau anh đưa em đi Bắc Kinh chơi nhé". Nữ cười: "Vợ anh cạo trọc đầu em thì sao?" Phi bảo: "Nó ở Hàng Châu mà!"
Nữ không ngờ giá của mình cao thế. Nữ sắm di động, ngoài số của Nhật, Phi thì toàn thức đêm nhắn tin trêu nhau với mấy chị cave gần nhà. Hằng cave nhắn: "Lão giám đốc kết mày rồi, vờn vừa thôi kẻo nó có con khác là mày ra rìa". Nữ trả lời: "Ok!"
Đến công ty nữ vào thẳng phòng Phi:
- Bao giờ anh tính về Trung Quốc? Cuối tháng được không? Anh là giám đốc mà, em chỉ là nhân viên. Cuối tháng đi! Mà qua bên đó anh ăn hiếp em, bán em cho nhà chứa thì sao? Việt Nam đầy người bị bán đấy.
- Có ai làm thế với người đẹp của mình không?
- Anh chỉ bông đùa với em thôi chứ gì? Anh có vợ rồi mà!
- Anh không đùa.
- Anh chứng minh đi!
- Em muốn anh chứng minh thế nào?
- Anh nhớ lời anh hứa chứ?
- Ok, nhưng đấy sẽ là tổ ẩm của anh và em khi anh ở Việt Nam chứ?
- Tất nhiên, chẳng nhẽ là của em với ông bảo vệ công ty à?
***
Phi gọi điện: Thủ tục khá phức tạp em à, anh là người Trung Quốc, họ bảo có yếu tố nước ngoài nên mua nhà hơi rắc rồi. Nữ thỏ thẻ: Nếu anh tin em thì đứng tên em, còn thì tùy anh. Xem như xong nhé, đứng tên em cũng được!
Ngôi nhà bên hồ Linh Đàm cũng không xa cái xóm Cọt kẹt của Nữ. Lên đời nhanh quá, mẹ Nữ sướng ra mặt. Bà Dung cũng rủng rỉnh đồng ra đồng vào. Bà bảo: Mày cưới thằng Tàu ấy đi, cái thằng Nhật bỏ đi cho rảnh nợ.
Chiều nay, Nữ đi làm về sớm, mua mấy bông hoa huệ và túi trái cây. Ở nhà bà Dung làm mấy mâm cơm cúng. Nữ thắp hương trên ban thờ lầm rầm: "Bố bỏ mẹ con tôi mà đi, nay giỗ bố tôi thắp hương mời bố về nhà. Không có bố, đời mẹ con tôi cũng khốn nạn, nhưng tôi sẽ bứt ra khỏi cái vũng này cho bố xem..."
Hình như Nữ khóc thì phải, bà Dung lụi hụi dười bếp đi lên nhìn con trân trân. Bà chẳng thấy con gái khóc bao giờ, ngoài những lần ăn mấy cái tát vào mặt vì...mất dạy.
Nữ nhìn mẹ: "Mẹ làm sao mà ngây như phỗng thế, kinh quá, khói hương cay mắt bỏ mẹ, mờ mẹ nó mắt rồi..."
Nữ về chơi với mẹ đều đều sau khi chuyển hẳn ra ở ngoài căn nhà chung cư mà Phi mua. Lần nào về Nữ cũng tạt qua thăm Hằng và Lệ trong cái xóm "cọt kẹt" của mình. Nữ nghĩ thầm: "Mẹ, chỉ có mấy bà chị cave này là sống thật, còn lại toàn dối trá, mở miệng ra là điêu đéo nghe được". Thấy Nữ, Lệ ré lên: "Con phò non này dạo này phốp pháp quá, thằng Tàu nó xơi mày chưa em?". Hằng thì nằm đọc sách, một thú vui rất xa xỉ trong làng cave. Nữ bảo: "Thân này á, vẫn trắng tinh tỉnh tình tinh".
Hằng chêm vào: "báu lắm đấy mà giữ".
Ba chị em chọc nhau cười tung tóe, Nữ thấy Hằng đọc cuốn "Người con gái quỳ khóc" của một tác giả có tên là Dương Thi Ca. Nữ bảo: "Gớm, thanh tao quá nhỉ, đọc sách cơ đấy, thấy bảo lớp một cô giáo chết, lớp hai trường cháy, hận đời mới đi làm cave cơ mà". Hằng cười: "Buồn bỏ mẹ, đéo biết làm gì. Mà sách này viết về cave thì tao mới đọc..."Nữ dằng lấy cuốn sách bảo: "Thế cho em mượn đọc với." Hằng bảo: "Tao đọc chưa xong, mà mày đọc làm chó gì, viết ngu bỏ mẹ".
Rồi Hằng trở thành nhà phê bình, Hằng lý luận: "Nó viết về nỗi khổ của chị em cave nhà tôi, mà này, đéo ai bảo cave khổ, như chị em nhà tôi đây, vừa được sướng, vừa có tiền. Dễ gì lao động năm mười phút kiếm được trăm bạc. Mà đàn ông bây giờ đéo hiểu sao yếu lắm, có khi chẳng được năm phút. Qua đêm với nó, ngủ nhà nghỉ chả sướng hơn ở trọ à, lại có đôi trăm. Khổ chó gì mà khổ, sao cái lão nhà văn này rỗi hơi mà đi thương vay khóc mướn thế không biết...Ờ, mà đàn ông nó cũng đéo có tội gì, vợ không chiều được, là nhu cầu cơ mà, nó phải đi với gái thôi. Gì mà phải chửi bọn đàn ông là vùi hoa dập liễu, rồi là thuần phong mỹ tục với chả đạo đức. Đọc báo thấy Thái Lan kìa, nó còn kinh doanh ấy chứ.Tao làm cave đây, tao có thấy nhục đâu, có cầu có cung mà. Ờ, vui ấy chứ, nghề này còn mang lại niềm vui ấy chớ, tao cũng vui, bọn đàn ông cũng vui...mà đi với gái về chúng nó lại làm việc tốt hơn ấy chứ. Gớm, mấy cái lão không biết trút vào đâu mới khổ..."
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |