Nói thôi chưa đủ, Tiêu Cầm còn thẳng tay ném số tiền Dương Mẫn dành dụm suốt một tháng giúp cô ta đóng học phí.
- Mày còn giả vờ cao thượng nữa hay sao? Mấy đồng tiền của mày ăn từ đàn ông mà cũng đưa tao…
- Con chó! – Đường Mật đứng bên nổi điên gầm lên nhìn kẻ trơ trẽn đứng trước mặt. – Mày là loại vô ơn, dù con Mẫn có làm gái thì mày cũng cầm tiền của nó mà đóng học…
Đường Mật nổi tiếng là nóng tính, nghe đên đó, cô đã nóng máu suýt tát cho kẻ trơ trẽn kia một phát vào mặt.
- Thôi! – Dương Mẫn khẽ nói, cô níu Đường Mật lại.
Cô còn nói gì được nữa, cô đã ngu ngốc khi để một kẻ như Tiêu Cầm lợi dụng, cô đã uổng phí quá nhiều, bây giờ cô không muốn phí thêm mấy giọt nước mắt.
Cũng kể từ hôm đó, Dương Mẫn đã khôn hơn một chút, cô tự hứa sẽ không để người ta lợi dụng nữa, sẽ ích kỉ hơn một chút nhưng xem ra lời hứa ấy khó mà thực hiện được.
Lúc ra về, điện thoại của Dương Mẫn đổ chuông, số lạ.
Dương Mẫn bấm nút trả lời.
- Alo… - Cô lên tiếng.
- Chị… chị Mẫn phải không? – Một âm thanh ngập ngừng, nghèn nghẹn vang lên.
- Ừ, nhưng em là ai?
- Em là Hải Ngọc… - Cô bé chực òa khóc.
- Hải Ngọc…
Dương Mẫn chợt nhớ ra, Hải Ngọc chính là đứa em họ bên ngoại của cô, trước nay hai bên rất ít qua lại.
- Chị… chị giúp em với… - Cô bé òa khóc.
- Đợi đã… Được rồi, chị sẽ giúp, nhưng bây giờ em ở đâu? – Dương Mẫn lo lắng hỏi.
- Chị hứa là sẽ không nói với ai nhé… - Cô bé ngập ngừng sợ hãi.
- Chị hứa!
- Chị đến bệnh viện X lên phòng 105… - Nói lên đây, cô bé lại bật khóc.
- Được rồi, chị sẽ đến.
Dương Mẫn cúp máy, dôi mày thanh tú khẽ cau lại.
Hải Ngọc là em họ của Dương Mẫn, con bé chỉ mới mười lăm tuổi, Hai chị em chỉ quen biết gọi là có chứa chưa từng thân thiết. Rốt cuộc có chuyện gì mà con bé lại cọi cho cô?
Dương Mẫn bỏ điện thoại vào cặp rồi bắt taxi.
Hóa ra lòng tốt của cô được nhiều người biết đến thế.
Dương Mẫn tự cười nhạo mình, đúng là có chết vẫn không sửa được cái tính bao đồng.
Thanh toán tiền cho người tài xế taxi xong, Dương Mẫn vội tất tả chạy đến phòng 105.
- Chị ơi, cho hỏi phòng 105 ở đâu hả chị? - Dương Mẫn vội hỏi một người y ta đi ngang qua.
- Chị đi thẳng, bỏ qua một hành lang rồi rẽ trái là tới. - Cô y tá mỉm cười chỉ dẫn.
Dương Mẫn vội vàng cúi người cảm ơn rồi hấp tấp đi đến.
Trước hành lang thứ hai có tấm bảng đề chữ Khoa Sản rất lớn. Dương Mẫn hơi ngẩn người, cô tự hỏi liệu mình có nghe nhầm không. Suốt trên đường tới đây, cô cứ tưởng Hải Ngọc bị tai nạn hay cái gì gì khác.
Khoa sản đông nghẹt người, tiếng trẻ con khóc ngằn ngặt, mùi dầu gió, mùi thuốc sát trùng nồng nặc khiến cô choáng váng.
Bước vào phòng 105, cảnh tượng người ta chen chúc trong một căn phòng nhỏ khiến cô thấy ngạt thở, những sản phụ nằm trên giường, tiếng những đứa trẻ khóc oa oa khiến cô càng thêm bất an.
- Chị Mẫn! - Âm thanh yếu ớt vang lên từ một góc nhỏ trong căn phòng.
Một góc.
Không có người nhà vây quanh chăm sóc, một cô bé tầm mười lăm mười sáu tuổi nét mặt tái xanh khẽ cất tiếng gọi.
- Hải Ngọc! - Dương Mẫn sửng sốt kêu lên.
Cô vội vàng chạy đến bên chiếc giường đơn.
Bên người sản phụ trẻ tuổi, một đứa trẻ đỏ hỏn, bé như con chó con đang thiêm thiếp ngủ.
Dương Mẫn không dám thở mạnh, cô khẽ ngồi xuống dịu dàng nhìn đứa bé.
- Em... em cảm ơn chị... - Hải Ngọc hai mắt ầng ậng nước quay mặt đi như muốn giấu nỗi tủi nhục.
- Chuyện này... - Dương Mẫn khẽ lên tiếng. - Chú thím đâu rồi em?
- Chị... - Cô bé không kìm được những giọt nước mắt lăn dài trên má. - Chị cứu em với!
Thái độ ấy khiến Dương Mẫn cảm thấy hoảng hốt, cô vội nắm lấy bàn tay gầy gò của cô em họ.
- Chị đừng nói cho bố mẹ em! Em van chị đấy!
- Ừ! chị không nói! - Cô dịu giọng chấn an.
Thì ra chú thím cô không hề biết chuyện này.
Cách đây hơn một năm, Hải Ngọc quen với một người đàn ông trong một lần đi chơi, anh ta đẹp trai, ga-lăng, hắn luôn miệng khen cô xinh đẹp, kiên trì theo đuổi cô.
- Mỗi ngày... anh ta tặng cho em một bông hồng và bảo rằng trọn đời này sẽ chờ em...
Thế rồi cô cũng bị gã chinh phục. Trong mắt cô bé lúc ấy chỉ tồn tại một mình gã, cô dành hết tình yêu thương cho gã.
Hải Ngọc yêu gã đến mức bỏ ngoài tai lời khuyên ngăn của bố mẹ, thế rồi một ngày kia, cô bé đã trốn cùng gã.
- Trời đất! - Dương Mẫn bàng hoàng nghe câu chuyện từ miệng Hải Ngọc. - Vậy... anh ta đâu?
- Chung số
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |