- Thấy chưa, tớ nói cậu có thể là cậu có thể mà.
- Cảm ơn cậu, Đông Đông! Tôi cười hạnh phúc rồi vòng tay ôm lấy tấm lưng to bè của cậu ấy. Nghe trái tim mình đập thổn thức kề sát.
- Giờ thì cậu có thể tự tin để đứng ngang với Đình Văn rồi nhé!
Tôi lặng thing, vì Đình Văn tôi đã đi thi, cũng vì Đình Văn mà tôi muốn khẳng định mọi thứ với anh ấy. Nhưng hiện giờ… giải thưởng và mọi cảm xúc lúc này khiến tôi… quên béng mất Đình Văn, anh chàng hoàn hảo của tôi.
- Ừ nhỉ, hình như là vui quá mà tớ đã quên mất…
- Phương Phương… tớ… tớ muốn nói với cậu…
- Gì cơ?
- Cậu… ôm tớ chặt quá…tớ sắp ngạt thở rồi đấy!
- Ừ nhỉ!
Tôi buông tay ra và cả hai cùng phá lên cười, con đường đêm yên bình có gió thổi nhẹ làm bay bay tóc tôi, phố xá lên đèn xa xa như những vì sao đang rơi xuống rất gần. Tôi mơ màng đưa tay như đỡ lấy, ngước nhìn Đông Đông từ đằng sau tấm lưng của cậu ấy, tôi khẽ tựa đầu vào và thì thầm “Đông Đông, chúng mình sẽ mãi là bạn tốt của nhau nhé!”
Như vậy, tôi đã chiến thắng một cách “thần kỳ” cuộc thi hùng biện và đã trở thành cô gái đầu tiên trong 15 năm tổ chức cuộc thi này được vinh danh tên ở phòng truyền thống. Tấm ảnh tôi cười rạng rỡ trong đêm chung kết được đặt cạnh tấm ảnh của Đình Văn. Tôi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng những gì tôi hằng ước ao cũng đạt được một cách “ngoạn mục” thậm chí tôi còn chẳng tin vào những gì tôi đã làm được. Và quả thật đó có phải là công sức thật sự của tôi hay không? Có thể tôi dành được danh hiệu đó một phần may mắn và một phần cũng là do Đông Đông, tên tiểu tử đáng ghét hàng ngày nhưng lại thật sự lại rất hữu ích.
Sau cuộc thi Đình Văn gặp tôi ở trường, anh mỉm cười với tôi, rồi khẽ vỗ vỗ nhẹ lên vai tôi.
- Em làm rất tốt, cô gái !
Chỉ có vậy thôi nhưng câu nói đó đã làm cho tôi ngây ngất cả buổi học hôm đó, tâm trí tôi bị choáng ngập bởi hình ảnh của Đình Văn, thậm chí đầu óc tôi ngập tràn hình ảnh của tôi và Đình Văn, những điều đó còn ám ảnh tôi cả trong giấc ngủ.
Bạn Đang Đọc Truyện Tại WapAz.Biz Chúc Bạn Đọc Truyện Vui Vẻ
Sau cuộc thi tôi quên khuấy mất việc hỏi han Đông Đông việc cậu ấy thi đấu cho giải bóng đá thế nào. Chỉ sau đó tôi nghe được từ hai cô bạn Phương Anh và Huyền Thương kể lại rằng do cuộc thi của tôi nên Đông Đông đã bỏ trận thi đấu để tới cổ vũ cho tôi. Tim tôi tự dưng như thắt lại, trong tâm trí tôi cảm giác tội lỗi và dằn vặt bản thân.
Buổi chiều hôm đó, tôi ngồi lại đợi Đông Đông chơi bóng. Mặc kệ cho hoàng hôn đỏ rực và những đám mây chiều đã oạch.
- Đợi tớ làm gì thế? Sao còn chưa về? Đông Đông tiến về phía tôi, bộ quần áo thể thao lem luốc bùn đất, những giọt mồ hôi rơi lã chã, cái nóng bức khiến cho tôi có cảm giác giờ đứng cạnh Đông Đông chẳng khác gì một cái nồi hấp bánh đang bốc hơi nghi ngút.
- Đông Đông, cậu….
- Sao thế? Cậu ấy tròn mắt nhìn tôi.
- Đồ tồi !
- Thật kỳ lạ, người bạn thân của tôi đợi tôi hàng giờ chỉ để nói câu này thôi sao? Đông Đông lấy vạt áo lau mồ hôi rồi nhìn tôi bật cười sảng khoái.
Tôi nắm chặt tay lại, rồi tự dưng mắt long lanh nước, tôi khẽ dựa vào ngực Đông Đông, đấm thùm thụp vào ngực cậu ấy như muốn trả lại cho mọi giận hờn trách móc. Chưa bao giờ tôi có cảm giác yếu mềm như thế này, tự dưng thấy trái tim mình khẽ rung lên một thứ cảm xúc khó tả, vừa giận dỗi, vừa yêu thương, vừa đầy trách móc… cái người đang đứng thật im cho tôi dựa vào.
- Đồ tồi, cậu… cậu… sao cậu bỏ cuộc đấu quan trọng ấy….tớ biết.. bóng đá… là…niềm đam mê của… cậu cơ mà…Tôi khẽ nấc từng tiếng một, tay vẫn đấm thùm thụm vào ngực Đông Đông.
- Thôi, thôi nào… tớ xin lỗi… nhưng tớ đã hứa với cậu… khi cậu đứng trên sân khấu, sẽ như chỉ có tớ và cậu thôi… vì thế tớ đã không yên tâm…
- Hu hu hu… Tôi nghe chỉ đến đó rồi òa khóc. Và Đông Đông cứ đứng như thế, đứng im cho tôi thổn thức trên ngực cậu. Lần đầu tiên trong đời tôi phát hiện ra rằng có những giọt nước mắt rất khác lạ, đó không phải là những giọt nước mắt đau khổ mà đó là những giọt nước mắt hạnh phúc, cũng là lần đầu tiên trong đời tôi tự cảm nhận thấy trái tim mình không còn thuộc về mình nữa.
Tôi cứ dựa vào ngực Đông Đông như thế, trong một buổi chiều hoàng hôn đỏ oạch, khẽ ngước mắt nhìn lên khuôn mặt Đông Đông, ánh hoàng hôn phản chiếu qua những giọt nước mắt long lanh trong đôi mắt tôi, khi ấy, tôi nhận ra rằng Đông Đông là người quan trọng mà tôi sẽ mãi khắc sâu vào tâm trí. Và rồi cũng nhiều năm sau đó, chẳng thể nào tôi quên được, mình đã từng như một con bé ngốc nghếch khóc nhè trên ngực cậu bạn cao lớn trong một buổi chiều hoàng hôn sắp tắt….
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |