Chu Diễn Chiếu cười khẩy: “Anh Tưởng cũng quan tâm chuyện nhà chúng tôi gớm nhỉ? Theo anh Tưởng, nếu anh có một kẻ thù, vậy thì để mụ ta chết thoải mái hơn hay là toàn thân bất động, cắm ống thở nằm trong bệnh viện sống chịu tội thú vị hơn?”
“Khục khục, cậu Mười, kẻ nào đắc tội với cậu cũng thật xui xẻo, có điều vì một kẻ thù mà mỗi tháng tốn nhiều tiền như thế, có đáng không?”
“Mỗi người một sở thích, giống như anh Tưởng ấy, chị nhà sinh cho anh ba đứa con gái, anh tức khí liền ra ngoài nuôi bà hai, vừa sinh được đứa con trai cưng như trứng mỏng, tiền tiêu hằng tháng chắc cũng không ít hơn tôi tiêu tốn cho kẻ thù phải không? À đúng rồi, tháng trước hình như thằng cháu đầy tháng thì phải? Đã không mời khách, lại cũng chẳng mời tôi, anh thật hẹp hòi quá đấy.”
Tưởng Khánh Thành hít vào một hơi như thể bị đau răng, nói: “Chu Diễn
Chiếu, cậu giỏi lắm.”
“Tôi còn biết chị hai với thằng cháu ở đâu nữa cơ, anh Tưởng ạ, thế này không ổn đâu, anh cứ giấu chị dâu, nhưng tính khí của chị dâu như thế, nếu chị ấy biết chuyện này, dễ lại để yên cho anh chắc? Anh vẫn nên đón bọn họ về nhà sớm một chút, như vậy mới yên tâm được.”
Tưởng Khánh Thành bật cười ha hả: “Cảm ơn cậu nhắc nhở.”
“Cảm ơn thì khỏi cần. Em gái tôi không hiểu chuyện, còn tưởng rằng có một số nơi cũng có thể tùy tiện đi được, anh nể mặt tôi thì đừng chấp nhặt với con nhãi con làm gì. Tôi bảo người đi đón nó về luôn đây.”
Tưởng Khánh Thành chợt hờ hững nói: “Hay là thế này, tôi thay thằng em họ cầu hôn, cậu yên tâm, không có ý gì khác đâu, chỉ là cảm thấy hai nhà chúng ta mấy năm nay cứ tranh qua tranh lại, cũng chẳng ý nghĩa gì. Cậu cũng biết đấy, việc làm ăn càng lúc càng khó, hay là chúng ta liên kết làm chung đi, em gái cậu gả cho em trai tôi, từ nay trở đi, chúng ta là người một nhà rồi.”
Chu Diễn Chiếu cười lạnh đáp: “Được đấy, hôm nào hẹn thời gian đi, chúng ta bàn bạc cho tử tế. Hôm nay không được rồi, tiệc đính hôn của tôi mới được nửa chừng, khách khứa đều chưa về.”
“Được, cứ quyết định vậy đi.” Tưởng Khánh Thành nói: “Mấy hôm nữa tôi sẽ hẹn ngày lại với cậu, đến lúc ấy chúng ta để bọn trẻ gặp nhau cho biết, cậu yên tâm, thằng em tôi cũng học đại học rồi, dáng dấp tuấn tú lịch sự, rất xứng đôi với em gái cậu.”
“Xứng đôi hay không cũng chẳng sao, quan trọng là anh Tưởng có lòng.” “Hô hô, sắp thành người một nhà rồi, việc gì phải khách sáo thế. Cậu yên tâm đi, em gái cậu vẫn ổn, không thiếu cọng tóc nào đâu, mau mau gọi người đến đón con bé về đi.”
“Được, để tôi bảo Tiểu Quang đến.”
Anh ta dập máy rồi đi ra ngoài, kêu người tìm Tiểu Quang đến. Tiểu Quang vừa bước vào phòng nghỉ, liền xoay tay đóng cửa lại theo thói quen, gã biết Chu Diễn Chiếu chắc có chuyện mới tìm gọi mình đến.
Chu Diễn Chiếu sầm mặt nói: “Chu Tiểu Manh đi đâu rồi?”
“Tiêu Tư Trí vừa mới gọi điện, báo là bọn họ đi ăn khuya bên ngoài.” “Đi tìm!” Tiểu Quang thấy sắc mặt anh ta khang khác, bèn hỏi: “Anh Mười, sao vậy ạ?”
“Sao vậy? Cậu còn mặt mũi hỏi tôi sao vậy à? Mỗi một người cũng không trông nom nổi! Tiêu Tư Trí ngu, cậu cũng ngu theo nó hả? Nếu tôi không hỏi, có phải cậu còn nói với tôi là chúng nó về nhà rồi không? Về nhà rồi mà chúng nó chạy được đến chỗ Tưởng Khánh Thành à?! Chu Tiểu Manh lên cơn điên, cậu cũng điên theo cô ta hả?” Đến câu cuối cùng, anh ta gần như gầm lên: “Tại sao tôi phải đính hôn, chẳng lẽ cậu còn không rõ à?”
Tiểu Quang chầm chậm ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Chu Diễn Chiếu, Chu Diễn Chiếu rốt cuộc nhận ra mình đã thất thố, bèn gạt cà vạt ra, mệt mỏi ngồi trên xô pha, lát sau mới lên tiếng: “Xin lỗi, tôi không nên mắng cậu. Là tôi xử lý không tốt, lại còn đem cậu ra trút giận.”
Tiểu Quang nói: “Anh Mười, có một số lời, thực ra nên nói với cô ta thì hơn.” “Cậu bảo tôi nên nói thế nào đây?” Chu Diễn Chiếu dường như đã mệt mỏi rã rời: “Đi đi, tìm người về đây. Lời của thằng cha Tưởng Khánh Thành ấy nửa thật nửa giả, bị tôi bật trở lại rồi, cậu nghĩ cách tìm người về đây trước đã.”
Tiểu Quang hỏi: “Dẫn theo bao nhiêu người?”
“Dẫn theo nhiều người một chút.” Chu Diễn Chiếu dường như lấy lại chút sức lực, ngồi thẳng dậy trên xô pha, cười khẩy một tiếng: “Họ Tưởng kia mà muốn chơi rắn, tôi sẽ làm ra chút chuyện cho hắn xem. Tổ chuyên án của bộ Công an vẫn còn ở Nam Duyệt kia kìa, để xem hắn thu xếp vụ này thế nào! Cậu lục soát từng phân từng tấc cho tôi, nếu hắn dám đụng đến người của tôi, tôi sẽ bắt con trai hắn chôn theo!”
Khóe miệng Tiểu Quang hơi mấp máy nói: “Anh Mười, làm vậy họ Tưởng kia sẽ sinh lòng nghi ngờ mất.”
“Hắn nghi ngờ từ lâu rồi, sao tôi không thể dựng một màn kịch cho hắn xem chứ? Nếu tôi không dong trống mở cờ, chẳng phải hắn sẽ cho rằng tôi dấu đầu hở đuôi à?”
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |