WapAz.Biz - Bốn năm trôi qua, Quỳnh cứ nghĩ rằng Đăng không nhận ra cô, nhưng anh đã nhận ra và làm tất cả... “để hôn em lần nữa”.
Nếu ai từng đọc “Phải lấy người như anh” hay “Cocktail cho tình yêu” chắc không còn xa lạ với Trần Thu Trang và sự chín chắn trong từng câu chữ của cô. Quỳnh - nhân vật nữ chính của “Để hôn em lần” nữa mang một trái tim không lành lặn, quá khứ đầy vết hằn và nỗi đau không dễ gì nguôi ngoai.
Quỳnh đã có tuổi trẻ hay nói hay cười, đầy nhiệt huyết, say mê với các hoạt động xã hội. Nhưng sau nửa tháng hè tham gia tình nguyện tại Xiềng Khoang, khi cô gặp Đăng, mọi thứ đều thay đổi.
Chỉ vì nụ hôn vội của Đăng, Quỳnh bị Phương - cô bạn thân đang yêu đơn phương Đăng hiểu nhầm. Những lời bàn ra tán vào ác ý biến cô trở thành kẻ tội đồ cướp người yêu của bạn, khiến bạn tự tử. Không ai tin Quỳnh, cô sống mà hàng ngày phải âm thầm chịu đựng sự lên án, chỉ trích cay nghiệt của người đời. Điều ấy tạo ra Quỳnh ngày hôm nay - luôn im lặng, trốn tránh và mang khuôn mặt vô hồn.
Bốn năm sau, Đăng lại xuất hiện trước mặt Quỳnh, muốn khuấy động tất cả, “để hôn cô lần nữa”. Nhưng anh phải làm sao khi người anh yêu không còn như ngày nào? Anh phải làm sao với thái độ lạnh nhạt, thờ ơ trước anh và cam chịu trước quá khứ của cô?
Trong cuộc đời ai cũng có những vết thương, ẩn giấu ở một nơi nào đó không ai thấy, chỉ tình yêu đích thực mới có thể nhận ra, mới đủ sức mạnh để san sẻ nó. Suốt bốn năm Quỳnh như người đi lạc giữa biển sương mù, hoang mang và đơn độc, liệu Đăng có thể trở thành ngọn đèn dẫn lối đưa cô vượt qua khoảng tối âm u?
Từ cốt truyện đến lời văn đều đơn giản và chân thực nên khi mới ra đời, Để hôn em lần nữa nhận khá nhiều ý kiến phê phán của bạn đọc khó tính. Nhưng đây rõ ràng là một câu chuyện vừa vặn, gọn gàng đem đến cảm giác thư thái.
Miêu tả nỗi buồn vừa phải, niềm vui vừa phải, đắng cay vừa phải, cuốn sách không gây ám ảnh nặng nề hay gợi quá nhiều suy nghĩ. Khung cảnh thiên nhiên và các công việc có tính chuyên môn hiện lên sống động, gần gũi cũng là điểm cộng cho
Để hôn em lần nữa của
Trần Thu Trang.
***
Anh nhận ra cô ngay lập tức, khi cô còn ngồi lẫn trong đám ứng viên trên băng ghế ngoài hành lang, tươm tất và bồn chồn y như họ, sẵn sàng phản ứng với mọi tiếng động phát ra từ căn phòng cuối hành lang bằng vẻ nháo nhác tội nghiệp. Đúng lúc anh nhìn ra, ai đó động vào cánh cửa phòng khiến nó kêu cọt kẹt và hé rộng thêm một chút. Cô ngẩng lên, ngoái nhìn vào phòng một tích tắc rồi lại cúi xuống lật lật tập hồ sơ. Ngay khoảnh khắc ấy, bên trong căn phòng bật điều hoà 18 độ, anh cảm thấy có một ngọn nến nhỏ vừa được thắp lên trước mắt.
Giờ đây, cô đang cố ngồi thẳng lưng và mỉm cười với những người ngồi sau bàn, trong đó có anh. Nụ cười không mấy tự nhiên và gò má không mấy hồng hào của cô tố cáo hai điều: Cô hồi hộp với cuộc phỏng vấn và cô đã nhận ra anh. Đáp trả ánh mắt khó tả của cô bằng một cái nhìn thờ ơ như không hề quen biết, anh im lặng lướt mắt qua những dòng chữ trong CV. “Graded during the whole English – Vietnamese translation course with the average mark of 7.5″, “responsible for three translations of children’s books” cũng tạm được, nhưng không quá đặc sắc. Phó tổng biên tập khua bàn tay che qua loa cái ngáp dài, dường như bộ hồ sơ này không thắng được cơn buồn ngủ của ông. Anh khoanh tay, đưa ra một câu hỏi quen thuộc đến phát chán:
- So… tell me about yourself!
Từ lâu lắm rồi, cô đã ngồi trước gương tập trả lời những câu hỏi như thế này hàng nghìn lần, cân nhắc từng từ, trau chuốt đến từng chỗ nối âm. Có nằm mơ cô cũng không nghĩ đến tình cảnh trước một câu phỏng vấn không thể dễ hơn, mình bỗng ngồi đờ đẫn, tay chân lạnh toát, mặt mũi tái mét, mắt thì cứ trố ra, nhìn sững người vừa hỏi. Bốn năm rồi, anh ta chẳng thay đổi gì cả!
- Well, I graduated…
Cuối cùng, phần nào lấy lại bình tĩnh nhờ biểu hiện dửng dưng của cái người-chẳng-thay-đổi-gì-cả kia, cô cũng bắt trí não và đặc biệt là miệng mình hoạt động. Cô lục ra một cuộn băng ghi âm sẵn trong tưởng tượng, bật nó lên để những người đối diện biết cô tốt nghiệp trường nào, đã từng đi làm thêm ở đâu, cộng tác với ai, có khả năng nổi trội gì… Cuộn băng chạy đúng một phút rưỡi rồi dừng lại. Cô mỉm cười, một nụ cười thật sự dù vẫn chưa được tươi lắm. Từ giây thứ mười mấy, người đàn ông đứng tuổi ngồi giữa đã không còn ngáp nữa.
- Bạn biết gì về báo Quan Sát? – cô gái trẻ ngồi bên phải lên tiếng.
Lại một câu hỏi cơ bản nữa. Cô trả lời theo đúng những gì đã tìm hiểu, có thêm thắt một vài cụm từ màu mè như “tờ báo điện tử uy tín”, “lượng truy cập hàng đầu” để khen nịnh, cũng có chê một vài điểm không quan trọng, cốt để ra vẻ rằng mình có quan tâm đóng góp. Không may cho cô, người đặt câu hỏi chẳng có biểu hiện gì của sự hài lòng mà tiếp tục đặt một loạt câu hỏi đi sâu vào chi tiết như muốn bắt cô chứng minh rằng cô là fan cuồng của tờ báo điện tử này hai mươi năm có lẻ chứ không phải mới để ý đến nó nửa tháng trước, sau khi biết thông tin về đợt tuyển dụng. Cô bắt đầu phát hoảng!