- Em ăn gì? - Anh hỏi, tay lật cuốn thực đơn trong khi ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô.
- California rolls(1) - Cô trả lời, ấp cả hai bàn tay vào cốc trà đang bốc khói.
(1) Tên một loại sushi
- Chẳng ai ăn sushi ở đây cả. Ăn cá hấp đậu hũ đi, chỗ này làm món đó rất ngon.
- Anh thích áp đặt nhỉ?! - Cô bướng bỉnh.
- Em đúng là bảo thủ. Em thậm chí còn chưa xem thực đơn.
- Em là tuýp người truyền thống.
- Truyền thống khác với bảo thủ. Em không thích ra khỏi comfort zone(2) của em, không thích thử cái mới, đây rõ ràng là tính cách của Xử Nữ. Em thuộc cung Xử Nữ, đúng không? - Anh nhìn cô, phán như một nhà tiên tri.
(2) Tạm dịch: vùng thoải mái, ý nói môi trường quen thuộc đối với một người nơi mà người đó cảm thấy thoải mái, không muốn thoát ra.
- Ha ha, tử vi xem bói cho người, số thầy thì để cho ruồi nó bâu - Cô cười, thú vị khi nhìn thấy một khía cạnh khác của con người anh. Cô không thể nào tin con người mà đối với cô là hoàn mỹ, lý trí và “khuôn khổ” như anh lại có thể quan tâm đến một chủ đề “mê tín dị đoan” như vậy.
Người phục vụ đã quay lại. Anh gọi hai suất cơm cá hấp đậu hũ và một đĩa salat, tự coi như là cô đã đồng ý.
- Em còn chưa trả lời anh. Em thuộc cung Xử Nữ, phải không? - Anh quay lại đề tài đang nói dở.
Cô khẽ gật đầu:
- Anh đoán đúng. Em sinh tháng chín.
- Khả năng thầy bói của anh không tồi nhỉ? - Anh cười rạng rỡ.
Nụ cười khiến khuôn mặt anh bừng sáng, cặp lông mày rậm giãn ra càng làm nổi bật đôi mắt sâu, long lanh một cách sinh động. Vi không thể ngăn mình rời mắt khỏi khuôn mặt đó được. Cô nhận thấy những lúc vui vẻ, đôi mắt anh đặc biệt biểu cảm.
Món cá hấp đã được dọn ra. Mùi thơm của thức ăn thức tỉnh khứu giác và vị giác của Vi, cô gắp một miếng cá lên nếm thử và cảm thấy vị ngọt đang tan ra trong miệng.
- Những lúc buồn anh hay làm gì? - Cô hỏi, nhấp một ngụm trà.
- Nghe nhạc, chơi đàn, chạy bộ.
- Hoặc uống rượu - Cô bổ sung.
Anh nheo mắt nhìn cô đầy cảnh giác:
- Em xem nhiều phim Hàn Quốc phải không?
- Anh mau quên nhỉ? - Cô chun mũi.
- Những lúc không buồn anh uống nhiều hơn - Anh thản nhiên nhìn cô.
- Thật hay đùa? - Cô tròn mắt, vẻ nghi ngờ.
- Nhưng trước đây thôi, hồi còn ở Việt Nam. Đó là một phần công việc của anh - Anh giải thích.
- Anh là nhân viên tiếp thị rượu hay bartender? - Cô châm chọc.
- Anh làm nhiều nghề lắm, nhưng không phải cái nào trong hai cái trên.
- Hay anh làm cái nghề: “nhậu nhẹt là việc của tao, còn khâu thanh toán thôi giao chúng mày”?
Cô thích thú nghe tiếng cười thoải mái của anh:
- Công việc chính của anh là kinh doanh tiền, việc phụ là xây và bán nhà, phụ nữa là mua bán giấy các loại.
- Giấy lộn, giấy vụn hay giấy tờ? - Cô cố tình chọc anh để lại được nhìn thấy nụ cười quyến rũ đó.
- Em đang nói chuyện với một thợ xây kiêm con buôn đồng nát - Anh cười.
- Cuộc sống của anh vất vả quá. Bây giờ thì em đã hiểu tại sao có một cái khăn anh cũng đòi lại bằng được.
Nụ cười của anh bỗng vụt tắt. Vi cũng không cười, nghiêm nghị nhìn vào đôi mắt anh. Cô đang chờ đợi ở anh một lời giải thích về buổi nói chuyện đêm hôm đó.
- Anh xin lỗi. Hôm đó anh đã cư xử như một thằng tồi.
Cô lại nghe thấy âm sắc lạnh lùng trong giọng nói của anh, lại nhìn thấy bộ mặt thứ hai không mong muốn của anh. Anh xin lỗi mà cô có cảm giác như anh đang kết tội cô vậy.
- Anh nợ em một lời giải thích, nhưng bây giờ chưa phải lúc thích hợp - Anh lại giở bài ca cũ.
- Vậy em sẽ đợi tới lúc nào thích hợp - Cô cười, khẽ nhấp một ngụm trà để che giấu nỗi thất vọng đang bóp nghẹt tim cô.
- Anh xin lỗi.
Giọng anh dịu lại, ánh mắt nhìn cô tha thiết, bàn tay anh vươn ra nắm lấy tay cô dịu dàng. Vi bối rối vén một lọn tóc ra sau tai:
- Em ghi nợ rồi nhé. Khi trả nhớ trả cả lãi đấy.
- Về thôi, mai em còn phải dậy sớm đi học - Anh nói trong lúc vẫy tay gọi người phục vụ để thanh toán.
- Mai mấy giờ em học xong? - Anh hỏi khi đã đi bên cạnh cô ra chỗ đậu xe.
- Cũng chưa biết được, em còn lên thư viện học bài.
- Ngày nào em cũng học ở thư viện? - Anh quay sang nhìn cô.
- Vâng.
- Lúc nào xong gọi anh tới đón - Anh nói ngắn gọn.
- Không cần đâu. Em giờ giấc thất thường, đón rước phiền phức lắm - Cô gạt đi.
- Không được - Anh nghiêm mặt - Anh sẽ không để em về khuya một mình đâu.
- Em không muốn phiền anh - Cô khăng khăng.
- Phiền gì đâu - Anh cương quyết - Anh cũng học trên thư viện trường, rất gần chỗ em.
- Anh cũng sắp thi à? - Cô hỏi.
- Ừ, tháng sáu này là anh tốt nghiệp rồi.
Tháng sáu này là anh tốt nghiệp rồi. Chính vì thế mà anh còn bận hơn cả cô nữa, vừa phải học cho kỳ thi này, vừa phải ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp. Cho nên, tần suất lên thư viện học bài của anh trở nên dày đặc, và đương nhiên tần suất anh xuất hiện trước mặt Vi cũng dày đặc như thế. Nghiễm nhiên, Vi bỗng có một tài xế chuyên chở cô về sau mỗi buổi học thi. Không chỉ có thế, lần nào anh cũng cực kỳ chu đáo, mua đồ ăn để sẵn trên xe cho Vi, để cô có cái lót dạ sau mỗi buổi ôn tập vất vả. Mới đầu Vi cũng ngại ngần từ chối, bảo rằng cô đi xe buýt cũng rất tiện, để anh đưa về thì đúng là xa và vất vả cho anh quá. Nhưng lần nào anh cũng có những lý do chính đáng để gạt bỏ mọi lý lẽ của cô, nào là với anh thì không có gì là bất tiện cả, nào là em đi xe buýt thì mất thời gian hơn, rồi đêm khuya như thế không an toàn, em chắc vẫn nhớ cái gã say rượu lần trước chứ… Vi đành chịu thua, vả lại trong thâm tâm, cô vẫn luôn thấy một cảm giác thật dễ chịu mỗi khi ở bên anh mà cô không bao giờ dám tự thừa nhận. Cô bắt đầu thấy mình bồn chồn đứng ngồi không yên, mắt dáo dác nhìn quanh, giật mình khi nghe tiếng động cơ ô tô mỗi khi bước chân ra khỏi thư viện. Cô thấy trái tim mình đập rộn rã, như ca hát, như reo vui khi nghe thấy tiếng anh gọi tên cô…
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |