Chiếc vali đầy chặt quằn áo và các vật dụng cá nhân của Vi đã sẵn sàng cho chuyến bay về Việt Nam. Đồ đạc của Vi chẳng có gì. Cô cố gắng thu xếp mang theo tất cả những thứ cần thiết nhắt để chuẩn bị tinh thần trong trường họp không thể quay lại đây tiếp tục việc học hành. Cô cũng đã xin nghi học kỳ tới. Suốt hai tuần qua, cô đã chuần bị tinh thần đón nhận những tình huống xấu nhất. Cô thậm chí còn câm thấy vững tâm, sẵn sàng đương đầu với mọi thử thách khắc nghiệt của cuộc sống bắp bênh phía trước vì giờ đây cô đã chẳng còn gì để mất. Còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ hẹn với Quân, cô vẫn đủ thì giờ để kiểm tra lại lần cuối hành trang của mình. Cô lúi húi lôi đống sách vờ dưới ngăn bàn ra, tiếc rẻ muốn mang theo một vài cuốn sách nếu như hành lý của cô vẫn chưa vượt quá số cân cho phép. Bồng tim cô đặp mạnh khi nhìn thấy tựa đề của một cuốn sách: Dealing with difficult people. Những nét chừ rắn rỏi viết bằng thứ mực đen thẵm như đang nhảy múa trước mắt Vi: “Please take this book as a token of my apology. If something I’ve done hurts you so much, please know that I never mean it. You will forgive me, won’t you?”[1"> Vi thở một hơi dài, cố lắc đầu xua đuổi hình ảnh của anh trong trí nhớ. Tại sao anh cứ phải làm những điều có lỗi để rồi lại phải xin tha thứ? Lần cuối cùng ngồi bên anh trên chiếc ghế đá bên đường hôm đó, cô đã quyết định sẽ chấm dứt mọi thứ về anh. Chỉ cần nghĩ về anh và nỗi đau mà anh đã gây ra cho cô, chắc chắn cô sẽ không đủ sức để tiếp tục đứng vững. Và lại, đầu óc cô hiện giờ đang choán đầy duy nhắt nỗi lo lắng về việc của bố cồ, không còn chồ cho những dằn vặt khác. Vi mở di động, hộp tin nhắn chứa đằy những tin nhắn của anh. Quả thực anh đã nỗ lực một cách không mệt mỏi để mong được gặp cô, để được nói chuyện với cô dù chỉ một lần. “Vi, hôm qua anh đã đến tìm em nhưng em không chịu mở cửa. Hãy nghe anh nói một lần thôi có được không? Ít nhắt hãy trả lời tin nhắn của anh hoặc hãy nghe điện thoại đi”. Vi lướt sang một tin nhắn khác: “Em thế nào rồi. Anh không chịu nổi khi không có tin tức gì của em. Xin em hãy trả lời tin nhắn, please!”. Tin nhắn cuối cùng anh mới gửi hôm qua: “Vi, xin em hãy cho anh thêm một cơ hội. Anh muốn nói với em một chuyện. Hãy nghe anh nói rồi tùy em quyết định có được không?”. Vi lại thờ dài, ngón tay cô do dự một chút rồi cuối cùng nhấn vào nút delete all. Chỉ một giây sau, hộp tin nhắn trống trơn. Vi muốn xoá đi những ký ức cuối cùng về người đàn ông mà cô đã từng nghĩ rằng cô có thể yêu suốt đời.
[1">: Tạm dịch: Xin hãy nhận cuốn sách này thay lời xin lỗi của anh. Nếu anh đã làm gì đó khiến em tổn thương, xin hãy hiểu rằng anh không hề cố ý. Em sẽ tha thứ cho anh phải không?
Quân đến đón Vi rất đúng giờ. Trông anh hôm nay đăm chiêu khác ngày thường. Suốt dọc đường đi, anh hầu như không nói với cô một câu nào. dường như tâm trí anh đang mài bận rộn với những suy nghĩ riêng tư nào đó. Vi cũng chẳng có tâm trạng để hỏi han anh, mặc dù đôi lúc cô cũng muốn nói một câu cho bầu không khí đờ tẻ nhạt. Nhưng trái tim cô đang có một đám mây đen bao phủ. Lồng ngực cô nặng trĩu và mọi giác quan dường như ngưng trệ. Vi tira đầu vào cửa kính ô tô, lơ đãng nhìn vào khoảng không trước mắt. Những làn xe nối đuôi nhau lao về phía trước, những tấm cửa kính của các cửa hiệu hai bên đường lướt qua loang loáng trước mắt cô, những người khách bộ hành nhanh chóng lùi lại phía sau như một cuốn phim quay ngược... Tất cả chẳng có gì là rõ nét. Toronto, quăng thời gian hai năm tươi đẹp của cuộc đời cô, nơi cô đã ươm mầm nhĩmg ước mơ trên giảng đường đại học, nơi cô đã sống với tất cả nhiệt tình tuồi trẻ, nơi cô đà bắt đầu một tỉnh yêu đầy lãng mạn... Lè nào rốt cuộc mọi thứ cũng chi là một kỷ ức mơ hồ không hình khối, không đường nét, không sắc màu? Chặng đường hai năm bắt đầu với ngập tràn lạc quan: tương lai mở ra trước mắt cô như một thế giới rộng lớn đầy hấp dẫn đang chờ cô khai phá... Và kết thúc với một sự sụp đổ tan tành, không còn lấy một mành vụn hy vọng. Cô thấy vị đắng lan đến tận đầu môi. Ngày mai sẽ bắt đầu một chặng đường mới, không có gì để mất, không ào tường, không mơ ước viền vông, cô sẽ phải làm tất cà để tồn tại với hành trang duy nhắt mà cô mang theo là một trái tim 1Ì máu. Dầu sao thi ngày mai mọi chuyện sẽ trờ thành quá khứ. Cô tự nhủ rằng ngày mai cô sẽ phải chấm dứt mọi lưu luyến, gạt bò mọi ưu phiền, xoa dịu mọi nỗi đau, cô sẽ phải để chúng lại phía sau lưng hoặc chôn chúng xuống cái góc sâu nhắt trong đáy tim cô để có nghị lực mà tiếp tục phấn đấu. Dầu sao thì nơi này cũng chi là một ga nhò trong chặng đường dài của cuộc đời cô, không phải là bến đồ cuối cùng, mọi chuyện sẽ không thể chấm dứt ờ đây. Phải là bắt kỳ nơi nào có bố cô, có em trai cồ, cho dù đó là ngôi nhà nhò ấm cúng của gia đinh hay sau những song sắt của trại giam lạnh lẽo... nơi đó mới là nơi trái tim cô thuộc về...
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |