- Lần trước khi nhận được tin báo trúng tuyển, em đã định mời anh đi ăn cơm nhưng anh lại đang ở Mỹ. Vậy lúc nào anh có thời gian thì em mời nhé. Em cũng còn nhiều vấn đề cần phải hỏi anh lắm đấy! - Vi nói khi anh và cô đã ngồi xuống bàn.
- Ừ, anh cũng đang định đòi nợ em đây - Anh cười - Nhưng chuẩn bị tinh thần đi nhé, công việc ở đây không dễ nhằn đâu.
- Khó lắm hả anh? - Vi hỏi.
- Không phải khó về chuyên môn, mà khó về nhiều thứ khác, nhất là đối với những người như bọn mình, tiếng Anh không phải tiếng mẹ đẻ và không quen thuộc với văn hóa của người phương Tây - Anh đáp - Em cứ vào làm một thời gian sẽ hiểu.
Do dự một chút rồi anh cười:
- Nhưng đừng lo, đây cũng là một môi trường tốt. Có gì cần giúp đỡ thì cứ tìm anh, anh lúc nào cũng sẵn sàng chia sẻ kinh nghiệm. Chắc trong tháng tới em sẽ được training[1">. Em đã nhận được lịch làm việc chưa?
[1"> Học việc.
- Dạ rồi ạ... Đúng là phải cảm ơn anh nhiều lắm. Đây là công việc đầu tiên của em, vẫn còn rất nhiều bỡ ngỡ. Có gì anh giúp đỡ em với nhé - Vi ngập ngừng nói thêm.
- Có gì đâu, không cần phải khách sáo thế. Gặp đồng hương ở đây đã là quý rồi, giúp gì được em anh đều rất sẵn lòng, đừng ngại.
Nói là không cần phải khách sáo như vậy, nhưng Vi cũng không thể tùy tiện thân mật với anh được, vì trong công ty anh là sếp của cô. Hiện tại cấp bậc của anh là manager. Sau thời gian học việc, trong job[2"> đầu tiên, Vi may mắn được phân vào cùng nhóm với anh. Vì vậy, với sự giúp đỡ, chỉ bảo tận tình của Nam, Vi đã hoàn thành công việc đầu tiên rất suôn sẻ, thuận lợi. Nhưng sự vất vả có lẽ mới chỉ là phần nổi của một tảng băng chìm. Vi không bao giờ nghĩ được rằng, ngay cả trong những tập đoàn lớn như thế này, môi trường làm việc chuyên nghiệp như thế này, nơi toàn những con người lịch sự, đẹp đẽ trong những bộ comple, cà vạt như thế này... cũng vẫn ngấm ngầm tồn tại sự ganh ghét, đố kị, kèn cựa, chơi xấu, hạ bệ lẫn nhau. Không hề có một chút kinh nghiệm nào, Vi chỉ thấy mọi đồng nghiệp của cô luôn dễ mến, lịch thiệp, luôn sẵn lòng giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng va vấp đầu tiên trong cuộc đời đi làm đã giúp Vi rút ra được một bài học rằng không bao giờ nên đánh giá con người qua vẻ bề ngoài của họ.
[2"> Trường hợp này là chỉ dự án kiểm toán mà Vi tham gia.
Job thứ hai của Vi là kiểm toán cho một chuỗi nhà hàng franchise[3">. Nhóm của cô có tất cả năm người, bao gồm một manager[4">, hai senior associate[5"> và hai associate[6">. May mắn thay cho cô, manager của job này cũng vẫn là Nam. Hai senior associate kia vào trước cô một năm, một anh người Canada chính gốc, còn một chị người gốc Kenya. Gọi là chị cho lịch sự thế thôi, chứ thật ra cô người Kenya này cũng chỉ xấp xỉ tuổi Vi là cùng... Một trong những đặc trưng của công việc kiểm toán là kiểm toán viên luôn luôn phải tìm đến để phục vụ khách hàng ở ngay tại văn phòng của họ, ít khi được ngồi một chỗ. Khối lượng công việc thì lớn, lại mất rất nhiều thời gian để di chuyển giữa các văn phòng, chính vì thế, nhóm của Vi thường xuyên phải chia ra làm hai để có thể cùng một lúc giải quyết được các việc khác nhau một cách hiệu quả. Vi được phân công vào cùng nhóm với cô bạn Nicole (cô bạn người Kenya), còn anh Joe và bạn Julita (người Hong Kong) ở cùng một nhóm khác. Manager thì có nhiệm vụ đôn đốc, quản lý công việc và chạy đi chạy lại giữa hai nhóm, để đảm bảo cho công việc được thông suốt và đáp ứng được deadline. Hôm đó, Vi và Nicole phải đi kiểm kho cho công ty này ở tận Missisauga. Vi không biết lái xe, còn Nicole thì lại không có ô tô, nên hai cô gái đã thống nhất là sẽ gọi taxi để đi gặp khách hàng. Nhưng hôm đó, Nam cũng có việc cần trao đổi với manager của công ty khách hàng, nên tiện đường anh bảo anh sẽ chở hai cô cùng đi.
[3"> Chuỗi nhà hàng mang cùng một thương hiệu.
[4"> Trong trường hợp này tạm dịch là trưởng nhóm.
[5"> Chỉ nhân viên đã có kinh nghiệm làm việc trong ngành kiểm toán.
[6"> Là chức danh nhân viên khởi điểm khi mới vào nghề kiểm toán.
Nicole luôn tỏ ra là một cô gái cởi mở, nhanh nhẹn và tháo vát. Lần đầu tiên Vi được giới thiệu với Nicole trong buổi đầu đi làm, Nicole đã đón chào cô một cách hết sức nhiệt tình. Những ngày sau đó, thi thoảng gặp nhau ở văn phòng hoặc ở nhà ăn, Vi cũng thường dừng lại trò chuyện với Nicole vài phút. Trong những lần đó, lần nào Nicole cũng nhắc đi nhắc lại rằng nếu có chuyện gì cô có thể giúp được Vi thì cô luôn sẵn sàng. Cô còn nhấn mạnh thêm với một thái độ hết sức chân thành rằng cô vào trước Vi một năm, nên có nhiều kinh nghiệm và hiểu biết hơn về hệ thống công ty, cô sẽ luôn sẵn lòng chỉ bao cho Vi những điều có thể Vi chưa biết. Rồi với một nụ cười hết sức ngọt ngào, Nicole nói thêm một cách thân tình rằng bất cứ khi nào có gì cần hỏi thì Vi đã biết phải tìm ai rồi đấy. Cảm động trước sự quan tâm của cô bạn đồng nghiệp, Vi cũng rất cởi mở với Nicole đến mức thậm chí đã có lúc tâm sự với cô bạn luôn cả những thắc mắc và quan điểm cá nhân của mình về công việc, về lương bổng, về những dự định tương lai... Nicole tỏ ra một người bạn hết sức nhạy bén, luôn lắng nghe, chia sẻ và đồng tình với Vi. Đặc biệt, cô cũng chính là nguồn thông tấn xã “vỉa hè” của Vi về những chuyện “phía sau hậu trường”. Có một mối quan hệ tốt đẹp như vậy với Nicole, nên suốt hơn nửa tiếng ngồi cạnh nhau trên xe Nam để xuống văn phòng của khách hàng, Vi rất chịu khó lắng nghe Nicole than thở về những khó khăn, vất vả của công việc, của cuộc sống hiện tại. Rồi hạ giọng thì thầm, Nicole còn kể cho Vi nghe rằng mấy hôm nay cô đang rất stress vì mối quan hệ với bạn trai cô không được suôn sẻ. Anh bạn trai (hiện đang sống cùng nhà) vừa mới hôm qua thôi đã cãi nhau với cô chỉ vì cô không thể nhớ rằng hôm đó là sinh nhật của anh, đã thế lại còn mặt nặng mày nhẹ với cô chỉ vì cô bận rộn không có thời gian trả lời điện thoại anh gọi đến. Mặc dù tối hôm đó cô có về nhà hơi muộn thật và chỉ uống có một chút rượu nhưng cũng đâu có gì nghiêm trọng đến mức anh phải làm ầm lên như thể có chuyện gì ghê gớm lắm. Mà có phải là không có lý do chính đáng đâu - Nicole phân trần với vẻ mặt vô cùng bức xúc. Ai chẳng biết công việc kiểm toán là công việc khổ sai nhất trên đời, đến ngay cả sinh nhật của mình có khi cô cũng không có thời gian mà nhớ đến chứ đừng nói là sinh nhật người khác. Còn việc cô uống chút rượu cũng là do làm việc căng thẳng quá, lại có mấy người bạn rủ cô đi bả để xả stress. Hơn thế nữa, công việc dạo này của cô cũng không được xuôi chèo mát mái. Nói đến đây cô lại hạ giọng thêm một bậc nữa sau khi đã liếc lên kiểm tra để đảm bảo rằng Nam đang không chú ý lắng nghe. Một manager khác chịu trách nhiệm về job cô vừa làm xong không hài lòng với phần việc mà Nicole đảm trách nên đã đánh giá công việc của cô trong job đó không tốt. Mà sai sót trong báo cáo của job đó là có nguyên nhân khách quan của nó, do hệ thống kế toán của khách hàng hết sức lởm khởm, chứ đâu phải là trách nhiệm của một mình cô. Vậy mà vị manager này lại đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu cô, lại đánh giá cô không hoàn thành phần việc của mình một cách hết sức thiếu công bằng. Khi kể về vấn đề này, Nicole thậm chí đã rơm rớm nước mắt. Vi vội vàng ra sức an ủi cô bạn rằng chẳng việc gì mà phải đau lòng thế, ai mà chẳng có lúc này, lúc khác. Cuộc đời có phải lúc nào cũng công bằng được đâu. Nếu mình thực sự có năng lực thì có gì mà phải sợ, nếu vị manager kia không hiểu thì rồi những người khác cũng sẽ hiểu, sẽ thấy và sẽ công nhận thôi. Lần sau mình rút kinh nghiệm, cẩn thận hơn là được... Thực ra Vi chỉ muốn an ủi bằng những lời lẽ chung chung như vậy cho Nicole nguôi ngoai nỗi buồn, chứ cô cũng chẳng dám bày tỏ ý kiến của mình về việc phán xét bên nào đúng, bên nào sai (cô cũng hơi hơi cảm thấy ý kiến của Nicole về vị manager kia là mang tính chủ quan, nhưng lại không muốn nói ra vì sợ đổ thêm dầu vào lửa). Nicole có vẻ cũng chưa được thỏa mãn lắm với màn an ủi thiếu tính thuyết phục của Vi. Cô cứ hỏi đi hỏi lại rằng có phải do cô là người da màu nên trong công ty cô luôn luôn phải hứng chịu thiệt thòi hay không? Theo ý kiến của cô thì rõ ràng vị manager kia có tư tưởng phân biệt chủng tộc sâu sắc. Xem chừng vấn đề đã có vẻ trở nên nghiêm trọng hơn Vi tưởng, nên Vi vội vàng gạt phắt đi, bảo rằng chắc chắn không có chuyện đó đâu, rằng cô không nên để tâm đến những chuyện như vậy làm gì cho đau đầu... Mặc dù vẫn còn ấm ức, nhưng sau một hồi trút bầu tâm sự lên Vi, tâm trạng Nicole có vẻ được giải tỏa nên đã khá hơn đôi chút. Hôm ấy, để giảm bớt cảm giác áy náy vì thiếu nhiệt tình trong vai trò an ủi, khích lệ tinh thần của cô bạn, nên cô đã lụi hụi một mình cả buổi để đếm từng miếng thịt bò trong kho của khách hàng thay cả phần việc của Nicole, để cho cô bạn có thời gian thở ngắn than dài cả trong thế giới thực lẫn trong thế giới ảo (update status trên Facebook, kèm theo vài kiểu ảnh tự sướng làm tư liệu minh họa).
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |