Em vẫn chờ anh - Lệ Na 16 tuổi, cô sống trong sự giàu sang và phù phiếm ,Gặp gỡ và yêu đắm đuối chàng trai mà anh ta chỉ coi cô như trò chơi. Định mệnh rẽ ngang khi gia đình tan vỡ, người yêu rời bỏ. Mang trong mình nỗi đau mất cha cùng với đứa con của người đàn ông đã ra đi.
Và 5 năm sau…
Tình yêu lớn của cuộc đời lại một lần nữa tái sinh bởi sự kỳ diệu của số phận
Trải qua nhiều trắc trở và đổi thay…
Cộng với sự thật về cái chết của cha có liên quan đến người ấy
Liệu rằng tình yêu có đủ mạnh để hai người có thể ở bên nhau
Và…
“… Mưa rơi rơi… nhòe ướt trái tim em.
Là hơi thở nồng nàn của mây gió gửi vào trong nỗi nhớ…”
“…Tan hoang. Vỡ nát.
Là đớn đau giằng xé trong anh. Là linh hồn vụn vỡ, đứt đôi…
…Bởi dòng máu hòa hợp trong ta cùng sục sôi cuồn cuộn.”
Là váng vất…
miên man
Là sầu hoen đẫm mi…
chơi vơi… tan tác
Là quyện hòa từ những nhung nhớ, khát khao, chờ đợi…
Là trái ngang nghiệt ngã…
Là lênh đênh bất tận…
trôi xa cùng nỗi đau
Là hận, là si,
Là thứ tha hay quên lãng
Và… là Tin yêu. Hy vọng…
Tất cả có trong tác phẩm Em Vẫn Chờ Anh…
“… Mưa rơi rơi… nhòe ướt trái tim em.
Là hơi thở nồng nàn của mây gió gửi vào trong nổi nhớ…”
Chương 1: Khoảnh khắc ấy là định mệnh
Nắng tràn qua khung cửa sổ vừa được mở rộng, lung linh ruộm vàng như rót mật lên không không gian ngập hồng xen trắng của căn phòng.
Lệ Na vẫn say sưa vùi sâu trong giấc nồng mặc kệ tiếng gọi í ới của bà vú cứ nheo nhéo bên tai khiến bà phải hét toáng lên, giật mạnh chiếc chăn lông vũ mềm mại ra:
“Còn không mau dậyyyyyyy!!! Hay để tôi kêu ba cô lên trông cái bộ dạng dật dờ bê tha này của cô nhé!”
Bạn Đang Đọc Truyện Tại Wapaz.Biz Chúc Bạn Đọc Truyện Vui Vẻ
Câu nói của vú Lan có tác dụng ngay tức khắc, Na bật ngồi dậy nhanh như một con rối. Mái tóc bù xù lòa xòa trên gương mặt còn vương chút phấn hồng. Ánh mắt lờ đờ và miệng há ngô nghê tỏ rõ sự chậm trễ trong công việc cân bằng trạng thái.
Bà vú cười cười, nhéo má yêu con nhỏ: “Há há… sửa soạn nhanh lên còn xuống ăn sáng! Ba con đang chờ đó. Vú xuống xem nồi bánh thế nào đã.”
Nói rồi bà lại tất tả quay lại với chuyện bếp núc để lại cô nàng Lệ Na vẫn đang vùng vằng, giận dỗi trong cơn ngái ngủ: “Vú đúng là bà quản tù độc ác. Aaaaa! Hừ!”
Tấm gương lớn trong phòng tắm rộng thênh thang phản chiếu dáng vẻ nhỏ nhắn mới mang nét uể oải giờ thoắt cái đã trở nên tươi tỉnh, bởi vì… Ô ai kia nhỉ? Đôi mắt to tròn long lanh chớp chớp bên dưới vầng trán đáng yêu hơi có chút bướng bĩnh. Bầu mà mịn màng ngời ngời một sức sống trẻ trung của tuổi 16. Và làn môi mọng mềm thì cứ nhoẻn mãi không thôi vì nụ cười thầm tự mãn đầy vui sướng.
Na với chiếc bàn chải đánh răng, bôi kem và chà mạnh lên hàm răng trắng bóng đều tăm tắp trong khi mắt vẫn mải miết tìm kiếm một sai sót nhỏ trên khuôn mặt được tạo hóa ban tặng, nhưng cô khá hài lòng khi không hay là chưa tìm ra điều đó.
Đôi chân trần trắng muốt nhẹ nhàng bước những bước rón rén, Lệ Na lẻn ra sau lưng thân hình to béo vạm vỡ của ba. “Òa!”
Ông Thái Ngọc Hòa giật nãy mình sau tiếng hù dọa của cô con gái yêu: “Ối! Con nhỏ này, mi định hù chết ba hả?”
Na ôm cổ ba nũng nịu: “Ba à, sao dạo này ba bận việc gì mà đi tối ngày, ba quên mất con gái ba rồi hử?”
“Chứ không phải là ba không quản nên cô được vui chơi tối ngày hay sao?”
“Í! Đâu có.” Na le lưỡi, lỏn lẻn ngồi sang chiếc ghế bên cạnh. Tay nhón chiếc bánh sữa đưa lên miệng nhai một cách ngon lành. “Ưm… thơm quá…”
Ông Hòa đưa tay nhéo má yêu con nhỏ. “Á à! Giỏi đánh trống lãng.” Mỗi khi mỏi mệt vì công việc bộn bề ông lại tìm thấy sự thanh thản khi ở bên cô con gái rượu.
Vừa khi đó vú Lan bước vào, tay bưng một đĩa lớn trứng cá chiên. “Con bé này ngày càng khó bảo, ông chủ phải khắt khe hơn mới được, chứ cứ thế này thì…”
“Kìa vú!” Na lườm bà tỏ ý giận. “Vú còn nói nữa, con dỗi vú luôn.”
“Nào nó có nghe lời tôi đâu.” Bà Lan cũng ngồi xuống ăn cùng, trong nhà này chỉ có bà được coi như thân tín, như người ruột thịt trong gia đình. Phu nhân mất sớm, một tay bà chăm sóc bé Na từ bé đến lớn.
Lệ Na chạy lại nắn bóp vai cha, nịnh: “Ba ơi! Thêm cho con chút tiền tiêu vặt đi! Thực sự không đủ mà, con còn rất nhiều thứ phải chi.”