Vì thế, khi cô bước vào, dù nhìn thấy trong đại sảnh có tới mấy bàn chật người nhưng vẫn không để ý, mà cứ đưa mắt tìm bàn của Phạm Triết Thiên, rồi bước về phía đó. Không ngờ, vừa khai tiệc, anh Cả nâng cốc lên, thì người của cả ba bàn đều đứng dậy hưởng ứng.
Tiểu Đa cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ nghĩ rằng chắc là anh trai và chị dâu cùng ăn cơm với bên ngoại. Mãi cho tới lúc anh Cả giới thiệu một chàng trai với cô bằng ý tứ xa xôi, cô mới hiểu, đây là bữa ăn xem mặt, khiến cô dở khóc dở cười.
Chàng trai trẻ là con trai của một đồng sự bên ngoại chị dâu cô. Vì thế, hôm nay, ngoài gia đình chị dâu, còn có cả nhà của họ hàng chị dâu và cả nhà của đồng sự người họ hàng của chị dâu.
Phạm Tiểu Đa đã tưởng tượng ra rất nhiều tình yêu đẹp đẽ, nhưng hoàn toàn không có cảnh gặp mặt trước con mắt của ba bàn người như thế này.
Cô rất phiền não, thể diện của anh trai giữ hay không giữ không quan trọng, nhưng không thể không giữ thể diện cho chị dâu. Vì thế dù xấu hổ tới đỏ bừng mặt, cô vẫn phải giữ vẻ nhã nhặn, bình thản, và gần như cô có thể nghe thấy những lời rất vừa lòng từ bàn bên cạnh vọng tới.
Chàng trai trẻ bắt chuyện với cô: “Anh học Y, nghe nói em làm việc ở đài truyền hình?”.
Phạm Tiểu Đa chợt nảy ra một ý, đáp: “Vâng, tôi rất đói, ăn đi đã!”, nói rồi gắp một miếng sườn xào tỏi đưa lên miệng.
Phạm Triết Thiên nhìn thấy thế chau mày, nói: “Cô em gái này của tôi hễ đói là cuống lên, không còn nhớ đến lịch sự nữa. Nào, mọi người dùng bữa thôi”.
Anh vừa nói xong thì nhìn thấy Phạm Tiểu Đa đưa bàn tay đầy dầu mỡ lên chùi vào áo. Anh ngây người ra, giọng to hơn hẳn: “Tiểu Đa, em đang chùi tay vào đâu thế?”.
Tiểu Đa bất giác cười: “Lau vào khăn ăn mà”. Nhìn thấy ánh mắt mọi người rất khác, cô cúi đầu nhìn xuống, vì người đông, chỗ ngồi chật, vạt áo com lê của chàng trai kia buông rất gần với cô, và lúc này trên đó in rõ dấu ngón tay dầu mỡ. Tiểu Đa vội vàng xin lỗi.
Chàng trai khẽ nhíu mày rồi lại thôi, sau đó nói với vẻ cực kỳ nghiêm túc: “Không sao, lau tay tốt nhất đừng lau vào khăn ăn, dùng khăn nóng, hoặc khăn giấy đều được. Mỗi một centimet trên khăn ăn có tới một trăm ba mươi triệu con vi trùng, hơn nữa…”.
Tiểu Đa nghĩ thầm, tôi cố ý lau vào áo anh, việc gì anh phải tốn nhiều lời như vậy.
Phạm Triết Thiên không thể nhận ra được là Tiểu Đa vô tình hay cố ý. Đúng lúc đó thì phục vụ mang ra món canh vịt rong biển. Vịt để nguyên con, Tiểu Đa đưa đũa gắp cả một đám rong biển từ trong bụng của con vịt rồi cho vào bát, nhưng giữa chừng dường như cảm thấy gắp thế hơi nhiều nên gắp trả bớt lại.
Sắc mặt của Phạm Triết Thiên mỗi lúc một xám xịt, chàng trai kia thấy vậy vội giúp đỡ, anh ta vừa khom người đứng dậy, Tiểu Đa buông lỏng đôi đũa, đám rong biển rơi tõm xuống tô canh, bắn cả nước canh lên bộ com lê của chàng trai, khiến bộ đồ màu nâu loang lổ vệt nước, thêm vào đó là vết dầu mỡ ở vạt áo vẫn còn nguyên, trông thật thảm hại.
Tiểu Đa luôn miệng nói, xin lỗi, xin lỗi, rồi vội vàng kéo chiếc khăn ăn lau, thế là lập tức vang lên tiếng bát đĩa rơi vỡ loảng xoảng. Tiểu Đa đứng ngây ra, vẻ mặt tội nghiệp dường như đang nói rằng, quên mất là chiếc khăn ăn để dưới đám bát đĩa.
Những sự việc bất ngờ liên tiếp xảy ra, chàng trai kia vội nói mấy lời xin lỗi rồi rời bàn tiệc trước.
Tiểu Đa nheo mắt, thầm nghĩ: “Người ta nói, bác sĩ thường mắc bệnh quá sạch sẽ, quả nhiên là như vậy”.
Nhân vật nam chính đã rời khỏi, bữa tiệc xem mặt trở thành bữa ăn sum họp. Tiểu Đa thoải mái ăn những món mà ngày thường cô rất thích. Chỉ cần giở một vài tiểu xảo đã đuổi được chàng trai kia, vì thế trong lòng cô rất lấy làm đắc ý.
Khi ra về, Phạm Triết Thiên nói với Tiểu Đa: “Xem ra, em không thích chàng trai này, để lần sau anh sẽ giới thiệu cho em người tốt hơn”.
Nghe vậy, Phạm Tiểu Đa lại thấy não ruột.
Chương 4:
Anh Cả không phải là người duy nhất dấm dúi nhét tiền vào tay Tiểu Đa. Anh Ba, anh Tư, anh Năm, anh Sáu, ai gặp Tiểu Đa cũng lén cho tiền và dặn rằng đừng nói cho ai biết.
Hôm nay Phạm Tiểu Đa được Giám đốc đài gọi đi ăn cơm, trong bàn ăn chỉ có cô là người duy nhất của ban Tin tức, những người còn lại đều là người của ban Quảng cáo. Tiểu Đa không quen bọn họ, vì thế cô cứ cúi đầu xuống ăn, khi nghe mọi người nói chuyện tiếu lâm cũng chỉ biết mỉm cười theo. Giám đốc đài nói với cô: “Phạm Tiểu Đa này, cô tới làm hậu kỳ cho ban Quảng cáo nhé!”.
Tiểu Đa nghe xong không biết trả lời thế nào, đành mỉm cười tiếp.
Giám đốc đài lại nói: “Người muốn tới ban Quảng cáo rất nhiều, chúng tôi đang cần một cô gái làm hậu kỳ, tôi thấy cô rất thích hợp”.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |