- Tất cả tại anh hết đó, nói xem bây giờ làm sao em về nhà đây.
Cô vừa nói vừa cúi đầu nhìn mấy dấu hôn trên cổ mình vẻ mặt đầy khổ sở, mấy dấu hôn hiện rõ thế này, nếu cô về nhà bị bắt gặp thì xấu hổ chết mất.
- Lát anh giải quyết giúp em, ăn nhanh đi kẻo nguội sẽ không ngon đâu – Lăng Phong cười nói.
Bảo Phương tưởng thật nên ngoan ngoãn ngồi ăn một cách vui vẻ. Sau đó rửa chén sạch sẽ thì gần 10 giờ rồi nên cô bèn nói với Lăng Phong:
- Trễ rồi, em còn phải về.
- Em định về với bộ dạng đó à? – Lăng Phong ngước mắt nhìn cô hỏi.
- Anh bảo giúp em mà, chúng ta ghé chỗ nào đó, mua áo khoát đi .
- Trễ vậy rồi, em nghĩ còn tiệm nào mở cửa bán áo cho em sao – Lăng Phong ngã người xuống ghế sofa trầm giọng nhìn cô cười hỏi.
Bảo Phương chau mày nhìn vẻ bình thản của cậu biết mình bị lừa, cô dận chân mắng:
- Anh gạt em.
- Anh đâu có gạt em, anh nói là sẽ giúp em, nhưng đâu nói là sẽ giúp em thế nào đâu – Lăng Phong cười làm như vô tội đáp.
- Vậy anh định giải quyết thế nào – Cô nhìn Lăng Phong nghi ngờ hỏi.
Lăng Phong nhổm người một chút giơ tay nắm tay cô kéo vào lòng cậu.
- Đêm nay đừng về nhà, ở lại đây đi – Lăng Phong khẽ vuốt tóc cô bảo.
- Anh xấu xa …- Bảo Phương vùng ra khỏi tay của Lăng Phong lườm cậu một cái mắng.
- Em nghĩ nếu anh muốn thì lúc nãy dễ dàng buông tha cho em vậy sao – Lăng Phong vuốt mũi cô cười trêu chọc sau đó mới trầm giọng nói – Anh chỉ muốn được ở bên cạnh em thêm chút nữa mà thôi.
- Sao vậy – Nghe giọng Lăng Phong có chút khác lạ , Bảo Phương bèn hỏi.
- Ngày mai anh phải trở về bên đó ít ngày để giải quyết một số công việc. Có liên quan đến Thục Quyên.
- Có chuyện gì? – Bảo Phương vội vã hỏi.
- Cũng không có gì, em cũng biết là anh cùng ba Thục Quyên có quan hệ làm ăn mà. Lần này ông ấy chết, tất cả tài sản của ông ấy đều thuộc về Thục Quyên, em trai ông ấy không được hưởng một xu nào cả. Nhưng vì ông ta cũng là một cỗ đông lớn cho nên tiếng nói của ông ta rất quang trọng, nhất là khi Thục Quyên vẫn chỉ là một cô bé con chưa hiểu chuyện. Chắc chắn hắn sẽ nhân cơ hội này mà ép cô ấy phải thối lui.
Bảo Phương cắn chặt môi chau mày lo lắng cho Thục Quyên, cô biết tuy Thục Quyên từ trước đến nay học quản trị kinh doanh nhưng để đương đầu với những áp lực đó quả là gian nan vô cùng.
Lăng Phong đưa tay vuôt ve đôi môi bị cô cắn chặt, khiến cô buôn lỏng hang răng rồi lại vuốt đôi trán đang nhăn lại của cô trấn an:
- Đừng lo, anh đã hứa với em sẽ giúp Thục Quyên, anh nhất định sẽ thực hiện được.
Bảo Phương gnhe từ miệng lời hứa của Lăng Phong thì nhẹ nhỏm vô cùng, cô ngã đầu vào long ngực cậu, cả hai nằm dài bên cạnh nhau trên sofa tận hưởng phúc giây bình yên và hạnh phúc lúc này. Quên đi gánh nặng trả thù, quên đi gánh nặng tìm ra hung thủ, quên đi những thủ đoạn lọc lừa.
Bảo Phương đôi mắt cụp xuống nhớ lại lúc chia tay với Bảo Nam:
- Lăng Phong đã nói sẽ giúp em tìm ra hung thủ, anh hãy trở về đi, chúng ta cùng chờ đợi được không?
- Chờ đợi! Bao nhiêu lâu? 1 năm, 5 năm, hay 10 năm ….Liệu cậu ta có thật sự nói cho em biết hay không? Em phải biết, những kẻ trên thương trường luôn luôn là những kẻ không đáng tin, bởi vì họ lúc nào cũng dung thủ đoạn lường gạt *** hại nhau. Những kẻ buôn bán phi pháp của hắn ta càng không thể tin tưởng.
- Nhưng nếu anh ấy không gạt em thì sao? – Bảo Phương ngắt lời Bảo Nam.
- Bảo Phương, hơn 6 năm rồi anh chưa từng đến viếng mộ ba mẹ, em có biết vì sao không? Bởi vì trước khi đi, anh đã đến trước mặt ba mẹ mà hứa rằng nhất định phải tìm được hung thủ mới trở về gặp ba mẹ. Em có biết trong 6 năm qua, anh đã trải qua bao nhiêu lần thập tử nhất sinh hay không? Anh đang tiến đến gần mục tiêu, cho nên anh không thể bỏ lở. Còn cậu ta, có thể cậu ta yêu em thật lòng, sẵn sàng làm mọi thứ vì em. Nhưng đó là khi không động chạm đến lợi ích của cậu ta. Một khi đã động chạm đến lợi ích của cậu ta, cậu ta nhất định sẽ vứt bỏ em.
Những lời của Bảo Nam văng vẳng bên tai của Bảo Phương. Cô khẽ nhắm mắt gọi:
- Phong…
- Chuyện gì?
- Phong …
- Hả …
- Phong …
- Uhm …
- Phong …
….
Dù cô gọi bao nhiêu lần đi chăng nữa, cậu đều không thấy phiền mà vẫn trả lời cô, kèm theo những cái vuốt tóc âu yếm. Cuối cùng Bảo Phương nói khẽ:
- Em yêu anh.
Khi Bảo Phương thức dậy, đã không thấy Lăng Phong ở đâu cả, chỉ có một tờ giấy tin nhắn trên bàn, chỉ có hai chữ duy nhất “Cẩn thận”, nhưng trong lòng Bảo Phương lại có cảm giác hạnh phúc vô cùng.
Cô vơ lấy điện thoại gọi cho Thục Quyên để hỏi han tình hình, nhưng điện thoại Thục Quyên không có tín hiệu gì hết. Cô thở dài một tiếng, có lẽ Thục Quyên đã bay đi qua bên đó cùng Lăng Phong rồi.
Vệ sinh xong, ra ngoài cô mới thấy Lăng Phong đã cẩn thận mua sẵn đồ ăn sáng cho cô để trên bàn, thức ăn vẫn còn nóng, cô đoán Lăng Phong cũng vừa đi ra không bao lâu, khẽ mĩm cười rồi ngồi xuống ăn ngon lành.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha ![]() |