Chiếc taxi lao nhanh qua làn mưa giăng, Tiểu Nguyễn bước xuống khỏi xe, kéo cao cổ áo để tránh cơn gió lành lạnh thổi tới, cô bước vào nhà. Lục tìm chiếc điện thoại quen thuộc, lúc này cô mới hay biết rằng mình có 5 cuộc gọi nhỡ. Nhanh chóng tiếng chuông kết nối, chưa kịp nói gì thì bên kia đã lên tiếng:
“ Em đang ốm mà còn đi đâu thế? Anh tìm mà không thấy em đâu, gọi điện thì không nghe máy?”
“ Em ra ngoài có chút việc riêng. Anh gọi em có chuyện gì thế?”
“ Ừm. Giờ anh phải vào họp. Hai hôm trước khi ở nhà em, anh có để quên tài liệu quan trọng trong phòng con. Em tìm giúp anh được không? Anh sẽ nhờ người đến lấy.”
“ Vậy hả? Anh không cần nhờ ai đến đâu. Để em mang qua cho. Tiện đường em cũng muốn tới viện một lúc!”
“ Nhưng em đang ốm!”
“ Em không sao mà. Thế nhá!”
Tiểu Nguyễn phủ một lớp phấn mỏng để che đi vẻ mặt xanh xao của người mới ốm dậy. Cầm tập tài liệu trên tay, cô tới Hoàng Văn Thái. Đã bao lâu rồi cô không đi trên con đường này ? Cô cũng không nhớ nổi! Có một thời cô như đứa trẻ nghe lời chạy theo chân Hoàng tới đây chơi tenis vào mỗi buổi hoàng hôn. Một thời, cô cũng ước ao được mặc bộ quân phục màu xanh lá rồi bước đi hùng dũng như các chú, các bác. Cô vẫn nhớ như in nét mặt hồn hậu của từng người một. Những người đã luôn cười và nói với cô: “ Lớn nhanh lên rồi làm con dâu bác!”. Mỉm cười, Tiểu Nguyễn sải chân tới phòng khách của doanh trại. Tiếp cô là một cô gái còn rất trẻ.
“ Không biết chị là người thân của đồng chí nào?”
“ Em báo với anh Đặng Hoàng là có người tìm giúp chị!”
Bàn tay rót trà nhưng ánh mắt Vân vẫn không quên quan sát người đối diện. Dịu dàng cô nói:
“ Anh Hoàng phải lên bộ họp, không biết bao giờ mới về. Không biết chị có việc gì gấp không ạ? Em có thể chuyển lời.”
Ánh mắt Tiểu Nguyễn bỗng sáng, khoé môi hơi cong lên, cô nói:
“ Ồh. Vậy không phiền em nữa.”
Nói rồi cô rút Iphone và gọi cho anh:
“ Em đang ngồi ở phòng khách. Nhưng đồng chí của anh nói anh lên bộ rồi. Bao giờ thì anh về?”
“ Em bảo ai đó dẫn tới phòng nghỉ của anh được không? Anh đang vướng vài việc khoảng 20 phút nữa mới xuống được.”
Ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt, Tiểu Nguyễn khẽ cười:
“ Phiền em dẫn chị tới phòng nghỉ riêng của thiếu tá Đặng Hoàng. Được chứ?”
Nhìn Tiểu Nguyễn, Vân cười không được tự nhiên cho lắm. Phòng nghỉ của anh xưa nay chưa có ai dám đặt chân tới. Một câu hỏi rất lớn đặt ra: “ Người phụ nữ này là ai?”. Cô mới về đây chưa lâu nhưng biết rất rõ lí lịch trích ngang của người đàn ông đó! Anh có trong tay tất cả mọi thứ trừ hạnh phúc của một gia đình! Cô biết, anh đã ly hôn. Chẳng lẽ đây là vợ cũ của Hoàng? Không thể nào!… Hai người cùng nhau bước đi trong trời mưa phùn. Từ khu nhà khách tới dãy nhà nghỉ của cán bộ tuy không quá xa nhưng để nói tới gần thì không đúng cho lắm! Không giấu được tò mò, Vân hỏi:
“Em chưa thấy ai đặt chân vào phòng nghỉ của anh Hoàng. Anh ấy khá khó gần. Chắc chị là người thân thiết đặc biệt với anh ấy!”
Tiểu Nguyễn nheo mắt, suy nghĩ một lát cô khẽ nói:
“ Mình là mẹ của con gái anh ấy. Như vậy có được coi là thân thiết hay không?”
Quay sang nhìn cô với ánh mắt dò hỏi, Vân cười mỉm:
“ Ôi. Em không biết chị là vợ cũ của anh Hoàng…”
Bật cười, tám phần cô đoán cô gái này có tư tình với anh, không tránh được cao hứng, cố tình tỏ ra nghiêm túc cô nín cười rồi lên tiếng:
“ Xin lỗi vì đã để em thất vọng nhưng chị không phải là vợ cũ anh Hoàng. Chị là…….vợ thứ hai. Nhưng khổ nỗi anh ấy gan bé lắm, em biết đấy! Nên có dám công khai chuyện của chị đâu. Bậc cửa nhà anh ấy lại quá cao nên chị cũng chẳng biết làm sao để bước vào được. Làm phận đàn bà khổ thế đấy em ạ. Ngay một danh phận cũng không có. Ai bảo cái số chị khổ cơ chứ!”
Vân chỉ biết im lặng và giật mình trước những gì Tiểu Nguyễn nói. Không hiểu sao cô bỗng thấy thương cảm người phụ nữ này!
......
Gia Hiên nhấp môi từng ngụm cafe không đường. Cái đắng khiến đôi mày cô khẽ nhíu lại. Bàn tay búp sen lật mở cuốn sổ ghi chép đặt cạnh. Quán cafe cách không xa chung cư của cô là mấy, thật đặc biệt! Mỗi bàn lại là một không gian khác nhau, và quan sát kỹ sẽ thấy bên cạnh mỗi bàn đều được đặt một cuốn nhật ký rất đặc biệt. Có thể là những câu nói ngẫu nhiên của khách, hoặc đơn thuần là những dòng chia sẻ, những lời nhận xét, những câu cảm thán về thời tiết Hà Nội ngày mưa…Tự nhiên cô cũng muốn viết một câu gì đó nổi lên trang giấy. Suy nghĩ một hồi, cuối cùng là một dòng tự sự, một câu hỏi dẫu biết đáp án sẽ không thể nào có được:
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |