Buổi tối, nhân lúc chồng đang ngồi xem TV, Gia Hiên bê hoa quả ra cho anh rồi gượng gạo nói:
“ Hôm nay em đến bệnh viện.”
Khẽ nhíu mày, Hải Minh liếc sang cô rồi hỏi:
“ Em có chỗ nào thấy không khoẻ sao?”
Ngồi lại gần chồng rồi cô ngả đầu vào vai anh tự nhiên và tiếp tục khẽ nói:
“ Anh à. Nếu chẳng may em không thể có con, thì mình sang Sing thụ tinh nhân tạo được không?”
“ Tuỳ em.”
Nói rồi anh đứng dậy bước về phía phòng làm việc tới tận khuya. Chỉ hai chữ “ tuỳ em” của anh khiến Hiên thấy lòng mình vô cùng mất mát. Trước đây, anh sẽ không bao giờ dùng những từ khiến người khác tổn thương như vậy. Hay nói chính xác gần đây anh đã khác rất nhiều. Cô vẫn nhớ như in thời kỳ hai năm sau khi cưới, công việc dù bận đến đâu người đàn ông của cô cũng cố gắng về nhà ăn cơm tối. Thậm chí phải đi công tác anh cũng tranh thủ đi lại trong ngày. Nhưng hai năm trở lại đây, căn nhà này càng ngày càng lạnh lẽo. Hoá ra, thiếu hơi thở của anh nó không còn mang dáng dấp của một hộ gia đình. Nhiều lúc tủi thân tới mức phát khóc nhưng cô lại tự an ủi lòng rằng chồng cô rất bận. Đúng vậy! Số tiền anh kiếm được tỷ lệ thuận với số thời gian anh không thể về nhà. Không dưới một lần anh nhắc cô hay thôi, bỏ việc ở toà để có thể ở nhà anh nuôi cũng được! Nhưng nếu không được làm việc thì thật sự cô không biết phải làm gì? Cảm giác sẽ chẳng khác nào một người vô dụng. Những lúc như vậy, cô chỉ cười rồi trách khéo anh! Hiên biết những tháng gần cuối năm công việc ở ngân hàng lại càng chất đống, cơ quan nào chẳng vậy nhưng nhìn chồng cô bị vắt kiệt sức lao động, cô thấy lòng xót xa. Không phải tăng ca thì cũng là công tác biền biệt. Một tháng nay anh mới về nhà ăn được bữa cơm do cô nấu. Để được nhìn thấy chồng hàng ngày thật chẳng dễ chút nào! Hoá ra, làm vợ một người đàn ông thành đạt không có gì là sung sướng cả!
Một tuần trước!
Lau dọn căn bếp rồi bước trở ra phòng khách, Hiên thoáng ngạc nhiên khi không thấy anh ngồi xem TV như mọi khi. Không hiểu chồng cô nghĩ gì nhưng thỉnh thoảng khuôn mặt anh khẽ nhăn lại. Thấy cô bước ra, Hải Minh đưa tay về hướng đối diện rồi lên tiếng:
“ Em ngồi xuống đây. Anh có chuyện cần nói với em!”
Có chút bất an, nhưng kinh nghiệm nghề nghiệp đã dạy cô phải luôn giữ được vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt. Im lặng, chờ anh nói.
Cuối cùng, trầm giọng chồng cô mở lời:
“ Thật xin lỗi em. Mình ly hôn được không?”
Thoáng sững sờ, đầu cô hiện lên trăm ngàn lý do, khó khăn lên tiếng:
“ Anh………phạm tội tham ô hay là…….. có bệnh giấu em?”
Anh cúi đầu, giọng khan đặc:
“ Anh….Anh đã có người khác. Cô ấy, cô ấy….đã có con với anh!”
Phẫn nộ, cay đắng và chua xót. Cố giữ cho nước mắt không rơi ra, Gia Hiên ngẩng đầu nhìn lên trần nhà một màu trắng toát. Ánh mắt cô hằn lên những tơ máu đỏ, khoé môi khẽ cười. Cô nói:
“ Chuyện từ bao giờ?”
Anh vẫn không dám ngẩng đầu nhìn lên, khuôn mặt điển trai của người đàn ông vẫn cúi gằm xuống:
“ Hai năm trước…Đứa trẻ được gần một tuổi rồi…Thật xin lỗi em…!Em cứ mắng chửi anh đi. Em yêu cầu gì anh cũng chấp nhận. Chỉ xin em…! ”
“ Anh yên tâm. Thủ tục cứ để tôi lo, dù sao tôi cũng có ít nhiều kinh nghiệm vài năm trong ngành.”
Cô không nhớ nổi những gì sau đó, chỉ nhớ được một điều duy nhất ngày hôm nay, cô đã được trả lại tự do! Hay đúng ra là cô trả lại tự do cho anh ta mới đúng. Khó khăn để bước chân trên con đường quen thuộc về nhà, đầu cô choáng váng. Cảm giác mình có thể ngã xuống bất cứ lúc nào không biết nhưng Gia Hiên vẫn gượng gạo bước. Chỉ là ly hôn thôi mà, có là gì! Đã từng yêu nhau đầy ngọt ngào và hạnh phúc, yêu như ngỡ người đó là duy nhất trên cuộc đời này! Nhưng ai biết được mật ngọt chóng tan, thuỷ tinh đẹp lung linh thì dễ vỡ. Cay đắng.
Với tay tìm lên công tắc điện trong phòng ngủ, cô ngả người xuống chiếc giường quen thuộc. Đập vào mắt cô là tấm ảnh cưới có tuổi thọ 4 năm của cô và người chồng cũ. Mới hôm qua thôi mà người đã đổi dạ, thay lòng. Dùng hết sức lực, cô bắc ghế gỡ tấm ảnh xuống rồi tìm con dao xông tới đập không thương tiếc. Những mảnh vỡ thuỷ tinh tung toé khắp căn phòng. Bật cười. Hoá ra, cô đã dùng hết tuổi thanh xuân của mình để tin yêu sau đó là khờ dại giao cả cuộc đời mình cho một thằng khốn nạn. Cái quái gì mà “ anh sẽ dùng cả cuộc đời này để mang lại hạnh phúc cho em?”. Cô khinh vào cái khuôn mặt đẹp đẽ của anh ta. Bốn năm, bốn năm qua, cô đã vì ai mà phải chịu bao tủi nhục? Chẳng phải vì anh ta hay sao? Mẹ anh ta có hắt hơi xổ mũi cô phải ngay lập tức bỏ việc chạy tới hầu hạ không khác gì con sen, con ở thời xưa. Hễ bà chị chồng nói khó nghe một tý cô cũng đành nín nhịn nhắm mắt làm ngơ cho xong chuyện. Trước khi lấy chồng cô vẫn luôn nhận được sự quan tâm, chăm sóc của gia đình nhưng khi bước vào hôn nhân thì cô chẳng khác nào người giúp việc. Đôi lúc cô còn chẳng nhận ra nổi mình. Những mối quan hệ bạn bè đã dần biến mất. Những hò hẹn càng không. Thay vào đó là căn bếp lạnh và phòng ngủ trống không, chỉ có mình cô chăn đơn, gối chiếc…Gia Hiên bám vào thành giường rồi đứng dậy, cô thu dọn toàn bộ quần áo và mấy thứ cần thiết của mình vào vali rồi bước ra khỏi cửa. Căn nhà này theo thoả thuận thuộc về cô nhưng giữ lại nó vốn chỉ làm cô thêm căm phẫn. Chỉ sớm mai thôi, sẽ có người tới nhận mua. Còn cô cũng đã nhanh chóng tìm cho mình một căn hộ chung cư khác! Bắt đầu từ một vùng trời mới, một ngôi nhà mới và một cuộc đời mới!
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |