- À, có việc này….. cháu muốn nhờ bác….. bác đừng nói gì với Steven nhé!
- Sao vậy?
- Chỉ là…. Cháu không muốn anh ấy biết thôi! – nó cúi gằm mặt.
Người phụ nữ kia nhìn nó một lúc lâu rồi cũng mỉm cười nói.
- Được rồi, nếu cô muốn tôi sẽ không nói. Nhưng cô phải nghe theo bác sĩ đấy!
Nó cười rồi ngồi dậy. Thầm cảm ơn người hàng xóm tốt bụng này.
Nhưng tia nắng xuyên qua cửa kính, chiếu vào khuôn mặt nó làm nổi bật những đường nét hoàn mỹ trên khuôn mặt ấy. Mái tóc dài bồng bềnh. Mặc trên người bộ đồ của bệnh viện rộng thùng thình trông nó càng đáng yêu hơn. Và có lẽ điểm nổi bật nhất trên khuôn mặt nó là đôi mắt màu nâu to tròn khuất sau hàng lông mi cong vút.
Bà Selina nhìn nó một lượt. Quả thực, ở nó toát lên một vẻ đẹp thánh thiện. Nó như một viên pha lê được bao bọc trong lồng kính. Nhưng pha lê lại rất dễ vỡ, nó cũng vậy. Khoác trên mình một vỏ bọc mạnh mẽ nhưng thực chất bên trong lại vô cùng yếu đuối và mỏng manh. Một cô gái như vậy thật hiếm có trong xã hội hiện nay. Bà Selina cười nhẹ. Thảo nào con trai bà lại yêu say đắm đến vậy.
- Thôi! Bác về đây! Rồi khi nào rảnh bác sẽ đến thăm cháu.
- Vâng! Bác về ạ!
Nó tiễn bà Selina về rồi quay lại giường. Đặt tay lên trán, cũng đỡ rồi, có lẽ nó nên đi dạo một chút.
…:::::…
Hắn tìm khắp nơi mà vẫn không thấy nó đâu. Lạ nhỉ, lúc sáng mới nằm cạnh hắn mà bây giờ đã đi đâu được cơ chứ? Không lẽ nó nghĩ quẩn rồi làm liều?
Hắn vò đầu bứt tai suy nghĩ hết trường hợp này đến trường hợp khác. Có khi nào nó phá vỡ hợp đồng không? Nghĩ đến việc không có nó bên cạnh hắn như muốn phát điên. Lập tức chạy lên gác lấy bản hợp đồng, hắn định sẽ đi kiện với tòa. Nhưng vừa đi ra đến cổng thì thấy một người phụ nữ trung niên bước vào nhà. Hắn tròn mắt nhìn người đang đứng trước mặt mình.
- Mẹ, sao mẹ đến đây làm gì?
- Mẹ đến thăm con trai mẹ không được sao? – bà Selina bước vào nhà rồi ngồi xuống ghế.
Hắn vội vàng dấu tờ hợp đồng ra sau lưng.
- Nếu mẹ đến để nói về chuyện cưới xin thì con không có gì để nói!
- Mẹ đến đây 1 phần cũng là vì chuyện đấy đấy! – bà Selina ngả người ra sau ghế.
- Đúng – mẹ hắn cười – mẹ muốn con cưới trong năm nay….. và người con phải cưới…. là Alissa!
Hắn tròn mắt nhìn người mẹ trước mặt. Hắn hơi bất ngờ khi nghe lời nói đó của mẹ. Một phần là vì không hiểu sao mẹ mình lại biết nó, một phần là vì hắn thấy vui vì mẹ không bắt cưới Amy. Quả thực bà vẫn là người mà hắn cảm thấy khó đoán định nhất.
- Chắc hẳn con cũng đang mong mẹ nói câu đấy đúng không? – bà Selina tiếp tục lên tiếng.
Hắn nhìn bà, nhếch môi cười.
- Nhưng rất tiếc là cô ấy đã bỏ trốn rồi.
- Bỏ trốn? Vậy là con vẫn chưa biết con bé đang nằm viện sao?
Bà Selina cảm thấy hơi có lỗi với nó. Vì đã hứa với nó là sẽ không nói cho hắn, vậy mà bây giờ vẫn tuôn ra một tràng được. Nhưng để có được một cô con dâu như vậy bà bắt buộc phải nói ra.
- Nằm viện? – hắn hỏi ngược lại.
- Ừ! Lúc nãy mẹ đến thì thấy con bé đang nằm ở biển. Thấy người nó nóng ran nên mẹ đưa nó vào bệnh viện rồi – vẫn cái giọng đều đều đấy bà Selina lên tiếng trả lời.
Hắn tròn mắt nghe những lời bà Selina vừa nói. Hắn không tin vào tai mình nữa. Vậy hóa ra nó bị ốm sao? Mà cũng đúng, nó vẫn chưa khỏi hắn mà hắn đã lôi nó về nhà thế, làm gì mà không bị ốm trở lại chứ. Bất giác hắn cảm thấy hối hận về việc mình làm.
- Sao? Bây giờ có đi thăm nó không? – bà Selina lên tiếng.
Hắn gật đầu rồi vứt luôn tờ hợp đồng xuống đất, đi thẳng ra xe, không quên kéo theo bà Selina.
Bên ngoài cửa sổ, xuất hiện một người con gái. Dòng chữ “Hợp đồng hôn nhân” đập vào mắt cô. Môi cô nhếch lên một nụ cười nửa miệng cay độc.
++++++
Hắn mở hé cửa nhìn vào trong. Nó đang ngồi đấy, gương mặt tựa thiên thần làm hắn dao động. Hắn đã làm nó tổn thương rất nhiều. Bỗng nhiên trong lòng hắn có một cảm giác đau nhói. Có phải vì hắn đã quá ích kỉ không?
Nó nhìn khung ảnh có hình mẹ nó đang cầm trong tay. Suốt bao nhiêu năm qua nó vẫn mang theo tấm ảnh này bên cạnh. Không biết bao nhiêu lần nó đã tự mình đặt ra những câu hỏi như: Tại sao mẹ nó lại phải chịu số phận như vậy? Tại sao mẹ nó lại bỏ nó?. Nhưng vẫn không một lời giải đáp.
Hắn bước vào đứng trước mặt nó. Nó đưa đôi mắt lơ đãng lên nhìn hắn. Lúc này gương mặt nó nhợt nhạt hơn bao giờ hết. Đôi mắt vô hồn, thất thần, không một chút cảm xúc càng khiến hắn lo lắng và bất an. Bất giác hắn muốn tiến đến ôm nó nhưng đôi chân hắn lại không thể nào tiến thêm nổi. Tại sao hắn lại làm nó thành thế này? Tại sao hắn lại làm tổn thương nó?Bàn tay nó khẽ đưa lên, đôi mắt kia vẫn thật sâu thẳm, không chút hạn định cảm xúc. Những ngón tay nhỏ bé vô thức chạm vào khuôn mặt hắn. Đôi môi nhỏ xinh kia bất chợt thốt ra một câu nói nhỏ.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |