Nếu Có Một Linh Hồn Yêu Em - Khi đọc cuốn sách này, câu nói cảm động nhất đối với tôi chẳng phải là “Anh yêu em” hay “Anh sẽ lấy em”, mà là “Anh vẫn ở đây mà”…
“Nếu có một linh hồn yêu em” của cây bút trẻ Ngô Hoàng Anh đã làm rung động trái tim bao bạn trẻ, đã chứng minh cho chúng ta thấy rằng tình yêu rất thật, thật ngay cả khi người chúng ta yêu thương không còn trên cõi đời này nữa, nhưng ở đâu đó, người đó vẫn luôn dõi theo ta, quan tâm ta.
Tình yêu thực sự là khi yêu thương một người có thể hy sinh cho người ấy, cho tình yêu ấy vô điều kiện. Tuấn Vũ trong “
Nếu có một linh hồn yêu em” đã yêu một tình yêu như vậy - tình yêu dành cho cô bạn gái Khả Di. Đôi lúc tình yêu của Tuấn Vũ mang chút ích kỷ, chút sở hữu riêng nhưng cũng chỉ với mục đích: “… một linh hồn có thể làm là đi theo người con gái mình yêu đến bất cứ nơi đâu... là linh hồn đó có thể bảo vệ cô gái đó, ít nhất là trong suy nghĩ".
Bị tai nạn ô tô trên đường từ công ty về nhà, trong thời khắc ngắn ngủi của ranh giới giữa sự sống và cái chết, chàng trai Tuấn Vũ đã nhận ra tình yêu sâu sắc của mình đối với cô bạn xinh đẹp Khả Di. Chút tiếc nuối, tham lam như bản chất vốn có của con người đã khiến linh hồn Tuấn Vũ tách khỏi thể xác và lang thang khắp nơi, miễn nơi đó có Khả Di. Để được ngắm cô mỗi ngày vơi anh cũng là hạnh phúc. Nó khiến cho nỗi đau không được chạm vào, không được cùng cô vui cười mỗi ngày trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Khả Di không nhìn thấy tôi. Cô ấy không cảm nhận được tôi đang gần kề cô ấy đến mức nào. Nỗi đau lớn nhất của con người là trở nên vô hình với người mình yêu, nỗi đau của một người vô hình là chạm vào nỗi đau của người mình yêu mà không thể xoa dịu nó…” - trích lời nhân vật.
Khả Di cũng vô cùng đau đớn khi mất đi Tuấn Vũ, cô sống trong những ký ức đã qua, với những giây phút vĩnh cửu của hai người mà không biết rằng Tuấn Vũ rất buồn khi thấy những điều ấy. Tuấn Vũ vẫn đi theo cô, lo lắng cho cô, và mong cô có thể quên anh đi. Và cuối cùng, trên cả sự ích kỷ, Tuấn Vũ đã rất vui khi cô đã mở trái tim mình với Mã Thế Hà - người mà Tuấn Vũ đã mang đến bên cô để giúp cô vơi đi đau thương khi mất anh.
Bởi: “Có một sự thật là chúng ta luôn yêu người làm chúng ta đau nhiều nhất nhưng lại bỏ qua người luôn dõi theo ta. Tuy nhiên, đến một lúc nào đó, bạn sẽ muốn gắn bó cả đời với người cho bạn điểm tựa chứ chẳng phải người bạn yêu nhất hay người yêu bạn nhất…”
Đến với “
Nếu có một linh hồn yêu em”, bạn sẽ hiểu rằng, chúng ta chỉ thực sự hạnh phúc khi thấy người mình yêu hạnh phúc. Có những lúc ta tưởng như có thể chết đi theo người mình yêu nhưng ta nhận ra rằng, ta phải sống thật hạnh phúc thì người ấy mới mỉm cười mãn nguyện được, cho dù ở bất cứ đâu, xa xôi đến nhường nào…
LỜI TÁC GIẢ:
Ông thầy bói ở chùa Tây Thiên nhìn chăm chăm vào bàn tay tôi. Bàn tay tôi vốn chẳng đẹp đẽ gì, những ngón tay béo ú, mập mạp và ngắn một cách kì cục. Nhưng ông ta cứ nhìn, kể cũng là một điều kì lạ.
Bên cạnh Đường Cuộc Sống, trên lòng bàn tay tôi còn một đường chỉ tay khác. Bạn bè tôi bảo đó là đường Quý Nhân. Điều thú vị là Đường Quý Nhân này đâm xuyên qua đường Tình Ái, nằm vắt qua đường Học và chạy song song với Đường Đời. Rõ ràng và Sắc nét hệt như nó phải thế.
Ông thầy bói hỏi “Cô có tin vào Cõi Âm?” - Không nhiều nhưng không phải là không có. “Đường Quý Nhân của cô là đường sống của người Âm. Nói cách khác, Quý Nhân của cô là một người đã mất rồi…” .
………
Không phải tại lời nói của ông thầy bói kia.
Cũng không phải tại đường chỉ tay đăc biệt.
Nhưng tôi bắt đầu để ý đến những gì thuộc về Tâm Linh và Một thế giới tồn tại song song với Thế Giới thực.
Nếu đọc đến đây mà bạn đang đưa tay ra săm soi xem bàn tay mình liệu có một đường chỉ tay kì lạ giống như tôi, đường Quý Nhân đâm xuyên đường Tình, nằm vắt qua Đường Học và Song Song với Đường Đời thì tôi khuyên các bạn hãy bỏ tay xuống. *Cười*
Bởi vì….câu chuyện mà tôi muốn kể còn ở phía trước.
Đường chỉ tay rất dài, độ dài của nó định giá cả một đời người. Và câu chuyện này cũng dài hệt như vậy.
NẾU CÓ MỘT LINH HỒN YÊU EM?
Trên đời có hai loại đàn ông: Khốn Nạn và Rất Giỏi Che Giấu Sự Khốn Nạn.
Tôi thuộc loại đàn ông thứ ba. Khả Di –cô ấy cũng nói rằng tôi thuộc loại người thứ ba. Loại: Cực Kì Khốn Nạn nhưng Không Cần Tìm Cách Che Giấu Sự Khốn Nạn.
Lần cuối cùng Khả Di gặp tôi, cô ấy đã hét lên, cảm tưởng như một nửa thế giới ở bán cầu Bắc có thể nghe thấy:
- Đinh Tuấn Vũ! Anh là đồ đốn mạt.