Trong khi đó, Cao Nguyên vẫn ngồi trên sofa ở phòng khách chăm chú đọc báo, đọc chán thì lại xem tivi, dường như anh cũng chẳng có chút tình cảm nào với đứa bé mang họ của anh cả.
“Rè…rè…rè…”
Chiếc điện thoại bỗng rung bần bật trên giường. Gia Nhi với tay lấy, có tin nhắn mới. Cô nhìn vào màn hình, là tin nhắn của Huy.
“Anh muốn gặp em, công viên cũ nhé. Không gặp không về!”
Trên màn hình đồng hồ hiển thị tám giờ mười phút. Gia Nhi sực nhớ, từ lúc gặp anh ở ký túc xá đến nay cô vẫn chưa liên lạc với Huy, cô cũng không biết phải giải thích ra sao cho anh hiểu. Trong lòng cô chợt thổn thức, cô biết tính Huy, anh đã muốn gặp cô thì nhất định phải gặp. Nhưng làm sao cô có thể rời khỏi đây trong khi Cao Nguyên vẫn còn ngồi lì dưới phòng khách. Thôi thì dù sao cũng phải nói rõ ràng với anh ta.
“Anh Nguyên…”
“Hở?”
Cao Nguyên tay bấm remote chuyển kênh liên tục, trả lời nhưng mắt vẫn không nhìn Gia Nhi. Cô tự hỏi, Chủ tịch như anh thật sự không có việc để làm à?
“Tôi muốn ra ngoài một lát, tôi sẽ về ngay.”
“Sao?” Lúc này anh mới chịu tắt tivi, quay sang nhìn cô, nhíu mày. “Ra ngoài làm gì?”
“Tôi…tôi có hẹn với bạn.”
“Bạn nào? Trai hay gái?”
“Đâu có liên quan đến anh?”
“Trả lời rõ ràng tôi sẽ cho cô đi!” Anh nói như ra lệnh.
“Thật ra thì…anh đã gặp rồi.”
“Tôi gặp rồi à?” Anh hỏi ngược lại, rồi ngước nhìn lên trần nhà, tay sờ cằm tỏ vẻ suy nghĩ. “À, là cậu nhóc ở ký túc xá đêm đó ư?”
Gia Nhi gật gật đầu. “Vậy tôi đi nha!”
“Khoan đã!” Cao Nguyên đứng lên, vươn vai như người vừa làm việc mệt mỏi. “Cô không được đi!”
“Tôi đã trả lời rõ ràng rồi cơ mà!” Cô cảm thấy thật khó chịu với cái người đàn ông nói hai lời kia.
“Cậu ta là bạn trai của cô à?”
“…”
“Này, tôi hỏi lần thứ 2 rồi đấy! Lần trước cô cũng im lặng. Im lặng là đồng ý phải không?”
“Tôi chỉ muốn biết tôi có thể đi không?”
“Không! Nhất định là không!”
“Một lần này thôi...tôi…tôi xin anh đấy.”
Chợt Gia Nhi nắm lấy tay áo của Cao Nguyên, mắt long lanh, giọng nói có pha lẫn sự nghẹo ngào. Ở đời, đàn ông con trai sợ nhất là nhìn thấy người con gái của mình rơi lệ. Gia Nhi không phải chính thức là “người con gái của anh”, nhưng mỗi lần gặp tình cảnh này, chẳng hiểu sao anh lại động lòng. Anh thở dài, nghĩ mình cuối cùng cũng đã sập bẫy. Xem như bản thân mình thương hại cô ta.
“Thôi được rồi. Tôi đưa cô đi!”
“Không cần đâu. Tôi tự đi được mà.”
“Tùy cô. Đi rồi thì đừng về đây nữa.” Cao Nguyên đút hai tay vào túi quần, bỏ đi một mạch.
“Được rồi! Được rồi! Anh muốn sao cũng được!” Cô hậm hực đi ra cổng trước chờ anh. Trong khi đó, Cao Nguyên nhếch mép cười đắc thắng, bỗng có chút cảm giác lâng lâng khó tả lan trong lòng mỗi khi anh nhìn thấy cô bực tức nhưng phải cam chịu.
Công viên nơi Huy hẹn gặp cách ký túc xá Gia Nhi ở không xa. Trước đây, sau giờ học, hai người thường cùng nhau đến đây hóng mát, đi dạo, trao đổi chuyện học hành, bên nhau vui vẻ qua từng ngày. Huy cũng biết hoàn cảnh gia đình Nhi không tốt, cô luôn vất vả vì chuyện kiếm tiền chữa bệnh cho em trai và đóng học phí, thế nên, Huy đã nhiều lần đề nghị cùng phụ cô trang trải. Nhưng cô biết, gia đình Huy cũng chẳng khá hơn cô, vả lại, cả hai bên cạnh nhau bình yên là đủ, cô không muốn có ai gánh thêm vất vả vì cô.
Cao Nguyên gửi xe trong một trung tâm thương mại đối diện công viên rồi bảo Gia Nhi trong vòng nửa tiếng phải trở về, anh sẽ đi dạo trong trung tâm chờ cô, tiện thể mua vài món đồ gì đó.
Gia Nhi rảo bước đến chiếc ghế đá đặt trong một góc công viên cả hai thường ngồi, Huy đương nhiên đã có mặt đợi sẵn. Nhìn thấy cô, Huy định bước nhanh đến, nhưng đột nhiên cậu dừng lại, ánh mắt hơi bất ngờ, rồi nói với giọng đầy trách móc.
“Có vẻ như em đã thay đổi.”
Cô hiểu Huy muốn nói gì. “Ngoại hình em tuy thay đổi, nhưng thật sự tình cảm của em không hề thay đổi. Anh hãy tin em.”
“Em có biết những ngày qua tâm trạng của anh như thế nào không?” Huy bước đến gần cô một chút, bất chợt ôm lấy cô, giọng nói có phần chua chát. “Anh cứ nghĩ anh có thể buông tay, chỉ cần không liên lạc, không quan tâm, anh sẽ không nhớ đến em nữa. Nhưng anh không làm được. Anh đã nhiều lần muốn xóa hẳn số điện thoại của em, nhưng thực chất nó đã nằm trong lòng anh, dù cho anh xóa bao nhiêu lần, anh vẫn nhớ rất rõ, nhớ cả những kỷ niệm của chúng ta. Chỉ một năm thôi, anh không nghĩ tình cảm của anh dành cho em sâu nặng đến thế. Em bảo anh tin em, vậy em hãy nói cho anh biết, người đàn ông đó là ai? Có phải là chồng của em không?”
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |