"Sao vậy? Sợ rồi à? Kêu thằng họ Nhiếp đó mang mười vạn tệ đến đây, tôi sẽ ly hôn với cô!"
Miệng Tôn Chí Quân vẫn đang mấp máy nói gì đó, nhưng hai tai cô đã ong lên, cảm thấy tất cả đều xa vời vô hạn.
Thái độ của Tôn Chí Quân đối với cô không có gì lạ, bao nhiêu năm nay, hễ nhắc đến tên Nhiếp Vũ Thịnh, là anh ta sẽ tìm mọi cách mỉa mai, còn cô không bao giờ đáp lại. Chẳng có gì để nói cả, trong mắt những người xung quanh, cô vẫn luôn là kẻ ngu ngốc, nhất là trong mắt của Tôn Chí Quân, cô dựa vào đâu mà phản bác lại anh ta chứ?
Cho dù Nhiếp Vũ Thịnh đã không còn yêu cô từ lâu, cho dù năm tháng và số mệnh đã biến tình yêu ngày xưa thành mối hận sâu sắc, cho dù thực ra hôm đó Nhiếp Vũ Thịnh không hề đưa cô về.
Còn gì để giải thích nữa đây, cô tự lừa dối bản thân. Đàm Tĩnh ngày xưa đã chết từ bảy, tám năm trước, Đàm Tĩnh còn sống bây giờ là một người khác, một người xa lạ mà ngay đến bản thân cô cũng không biết là ai.
"Vô liêm sỉ!"
Ba tiếng cuối cùng rất to, nước bọt của Tôn Chí Quân cơ hồ sắp bắn hết lên mặt cô, nhưng cô chỉ nhếch mép cười buồn bã, như đang tự chế giễu bản thân.
Cửa phòng hé mở, đôi mắt đen tuyền của con trai đang lo lắng nhìn cô, cô liền vội vàng chạy về phía Tôn Chí Quân nói: "Anh có đói không? Hay để em đi nấu cơm đã nhé."
Giọng nói nhẹ nhàng như vậy không hề khiến Tôn Chí Quân bình tĩnh trở lại bởi anh ta cũng đã nhìn thấy con trai, bèn cười khẩy: "Bố mày không đói!"
Nói rồi anh ta đẩy cửa bỏ đi, cánh cửa sắt đóng sầm vào tường khiến cả căn phòng như rung lên. Thấy thằng bé giật bắn mình, lo lắng bám vào cửa phòng nhìn mẹ, cô gượng cười, nói: "Bố không ăn cơm nhà, mẹ làm cá cho Bình Bình ăn nhé, được không?"
Con trai gật đầu, thì thầm hỏi cô: "Mẹ ơi, bố lại cáu hả mẹ?'
"Không phải đâu." Cô cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo: "Bố phải làm thêm giờ, nên không ăn cơm nhà. Lại đây, Bình Bình xem hoạt hình nhé, được không?"
Đồ điện giá trị nhất trong nhà là chiếc ti vi, cũng là hàng dùng rồi mua ở chợ đồ cũ, bởi vì Tôn Bình thích xem hoạt hình. Trong điều kiện kinh tế eo hẹp, cô vẫn luôn cố gắng hết sức đáp ứng nguyện vọng của con trai. Bởi trong những tháng ngày dằng dặc và vô vọng này, Tôn Bình chính là động lực duy nhất để khiến cô tiếp tục sống.
Ăn cơm xong, cô mất mấy tiếng đồng hồ mới dọn đẹp được bãi chiến trường mà Tôn Chí Quân bày ra. Sau đó cô lại đun nước tắm cho con, rồi ru con ngủ.
Vì quá mệt mỏi nên sau khi con ngủ, cô cũng mơ màng thiếp đi một lúc, chỉ có một lúc thôi, thế mà cô cũng mơ thấy Nhiếp Vũ Thịnh.
Anh vẫn mặc quần trắng áo phông trắng như trước, sải bước trên lớp lớp hoa rơi, tiến lại gần mỉm cười với cô.
Nhưng khi cô đưa tay ra toan chạm vào mặt anh, thì cả người anh bỗng nhiên biến mất, không chút tăm tích. Chỉ còn một mình cô đơn độc đứng đó, chẳng còn gì cả.
Cô lập tức tỉnh lại, không khóc, chỉ cảm thấy đau lòng.
Đã rất lâu rồi cô không nằm mơ thấy Nhiếp Vũ Thịnh. Anh hẹp hòi đến mức không chịu xuất hiện ngay cả trong giấc mơ của cô. Kể từ khi rời xa anh đến nay, tổng cộng cô mới nằm mơ thấy anh ba lần, hôm nay là lần thứ ba.
Hai lần trước là cách đây bảy năm, hồi đó mỗi khi thức dậy cô đều khóc, nước mắt chảy ướt đẫm gối. Cô hay thức trắng đến khi trời sáng, nhớ lại hết lần này đến lần khác, nhớ lại hình ảnh trong mơ, nhớ lại con người anh, giọng nói của anh, dáng đi của anh, ánh mắt anh nhìn cô... tất cả đều y như thật... thế nên cô không nỡ ngủ tiếp.
Còn hôm nay, cô nhìn lên trần nhà, thẫn thờ nghĩ, chỉ trong mơ anh mới như ngày xưa.
Bây giờ anh ấy như thế nào nhỉ ?
Lạnh lùng, yên tĩnh, khó gần, thậm chí còn có chút tàn nhẫn.
Cô cũng biết, sự tàn nhẫn này chỉ nhằm vào cô.
Càng nghĩ càng chua chát, cuối cùng cô không chịu nổi, bò dậy nhẹ nhàng lôi chiếc hộp ra.
Dưới ánh đèn đường rọi vào qua cửa sổ, cô có thể lờ mờ nhìn thấy tấm ảnh, khóe môi anh nhếch lên, nụ cười tựa như xuyên qua bấy nhiêu năm tháng, chiếu thẳng vào đáy mắt cô.
Cô đã sắp quên mất anh trông thế nào rồi, cô luôn cố gắng để quên anh, quên con người anh đi. Cô đóng một chiếc lồng cho trái tim mình rồi đem anh và tất cả những gì liên quan đến anh khóa chặt vào trong đó, khóa chặt tận đáy lòng, ngay cả bản thân cũng không cho phép nghĩ đến nữa.
Thế nhưng tối nay cô không kìm nén nổi, có lẽ là vì Tôn Chí Quân lục tấm ảnh này ra, cũng có thể là vì nguyên nhân khác, cô đã để con thú trong chiếc lồng xổng ra ngoài, nhe nanh múa vuốt trước mặt mình.
Bảy năm rồi, bảy năm đã qua rồi.
Vậy thì cô có nhớ anh một chút, cũng không có gì quan trọng phải không?
Cô ngắm mình trong bức ảnh, tuy nhìn không rõ nhưng cô cũng biết hồi đó cô cười ngọt ngào đến thế nào. Quãng thời gian vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất trong cuộc đời, cũng chỉ có giây phút ngắn ngủi ấy mà thôi. Bởi vì nó quá ít ỏi, nên sắp bị cô quên lãng tới nơi rồi. Cuộc sống của cô hết sức khổ sở vất vả, nhưng có lẽ cả cuộc đời này, sẽ không bao giờ có những giây phút khiến cô cảm thấy dù khổ sở đến mấy cũng đáng như thế nữa
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |