Anh ngẩng đầu nhìn vị trưởng bối trước nay vẫn luôn yêu quý mình, Chủ nhiệm Phương chỉ thấy vành mắt anh đỏ lên, bấy lâu nay anh theo ông học hỏi, ông chưa từng thấy cậu học trò cưng này như thế bao giờ. Ông lập tức hiểu ra tất cả, nhưng không biết phải nói sao, cuối cùng chỉ càu nhàu một câu: "Đúng là gặp ma giữa ban ngày!" rồi hỏi tiếp, "Cậu trước nay vẫn hiền lành an phận, sao lại gây ra chuyện thế này chứ?"
Thấy Nhiếp Vũ Thịnh không đáp, Chủ nhiệm Phương lại xót xa: "Cậu nói xem thế này gọi là gì hả? Thanh niên các cậu đúng là hồ đồ! Sao không nói sớm cho tôi biết, để tôi xếp cho phòng tốt một chút. Cậu nói xem, Tứ chứng Fallot bị kéo dài thành ra thế này rồi, rốt cuộc sao cậu... Mẹ nó không hiểu đã đành, lẽ nào cậu cũng không hiểu ư?"
Bấy giờ Nhiếp Vũ Thịnh mới lên tiếng: "Trước giờ cháu đâu có biết..."
"Cậu nói xem, sao chuyện của cậu cứ như trong phim vậy?" Chủ nhiệm Phương vừa tức vừa buồn cười, "Còn ngây ra đó làm gì, không phải vẫn còn trống hai phòng VIP đó sao? Mau chuyển phòng đi! Giờ một phòng nhồi nhét đến bốn năm người bnh, thằng bé còn phải nằm giường bổ sung, ăn uống ngủ nghỉ không tốt thì sao phẫu thuật được? Tôi mổ thay cậu ca này, Nhiếp Vũ Thịnh, đừng lo nữa, cậu không tin tay nghề của tôi sao?"
"Không phải ạ."
"Còn đứng đó làm gì? Mau đi đổi phòng! Lát nữa tôi đi xem bệnh án và báo cáo kiểm tra. Tôi sẽ gọi cho phòng phẫu thuật, dặn họ ngày mai sắp xếp cho chúng ta một ê kíp, phải làm nhanh nhất có thể. Ai nói chuyện với người nhà bệnh nhân đây? Tôi vậy, nói chuyện với cậu hay mẹ thằng bé? Cả hai người đều có mặt là tốt nhất."
Nhiếp Vũ Thịnh không ngờ Chủ nhiệm Phương lại giải quyết gọn lẹ đến vậy, anh vô cùng cảm kích nhưng không thể nói được lời nào khác ngoài câu cảm tạ: "Cảm ơn chú!"
"Cảm ơn gì!" Chủ nhiệm Phương trừng mắt, "Nhóc con, tôi còn tưởng cậu là ngoan ngoãn nhất cái khoa này, bình thường nhìn con gái không thèm ngước mắt lấy một cái, giờ thì hay rồi, thật mất mặt quá! Thể diện mấy chục năm nay của tôi bị cậu làm mất sạch rồi. Nhỡ bệnh viện mà biết chuyện này, cắt hết thưởng kế hoạch hóa gia đình của toàn khoa, chắc chắn y tá trưởng không để cậu yên đâu!"
Ra khỏi phòng chủ nhiệm, lòng Nhiếp Vũ Thịnh mới chỉ nhẹ nhõm hơn đôi chút. Anh biết tại sao Chủ nhiệm Phương lại muốn anh có mặt khi nói chuyện cùng người nhà bệnh nhân, vì anh có thể giải thích một số từ chuyên ngành cho Đàm Tĩnh. Nhưng anh cần bao nhiêu dũng khí, để có thể tham gia cuộc gặp đó đây? Không phải anh không tin tưởng tay nghề của Chủ nhiệm Phương, mà là anh sợ. Khi bố bị bệnh, anh thấy sợ, nhưng dù gì ông cũng đã là người trưởng thành, mà từ trước đến nay anh luôn dựa dẫm vào ông nhiều hơn. Tuy anh đã nghiên cứu kỹ phương án điều trị nhưng cuối cùng người quyết định vẫn là bố anh.
Giờ bảo quyết định phương án phẫu thuật cho con, anh thật sự sợ hãi, cảm thấy mình không sao làm được, chỉ nghĩ đến thôi cũng lạnh toát da đầu rồi. Những điều khoản trong giấy đồng ý phẫu thuật tựa như một đàn kiến lúc nhúc trong đầu anh vậy. Rủi ro trong khi mổ, rủi ro khi gây mê... bất cứ một chi tiết nào cũng có thể khiến thằng bé không thể tỉnh dậy nữa. Mỗi lần nói chuyện với người nhà bệnh nhân anh đều rất bình tĩnh, phân tích cho họ mọi điều lợi hại của ca mổ, giải thích cả những từ chuyên dùng khó hiểu, phẫu thuật chỉ là một trong nhiều cách điều trị. Khi bệnh nhân được chỉ định mổ, dù mạo hiểm một vài điều cũng vẫn phải tiến hành, đó mới là lựa chọn sáng suốt.
Nhưng khi thật sự đến lượt mình anh mới hiểu, chẳng có cái gì gọi là sáng suốt cả. Bất cứ ca phẫu thuật nào cũng có rủi ro, dù chuẩn bị chu đáo đến đâu cũng có thể xảy ra tình huống bất ngờ trên bàn mổ. Càng hiểu điều đó anh lại càng thấy sợ h
Bác sĩ không thể tự chữa bệnh, anh cảm thấy hôm nay ngay cả lời căn dặn của bác sĩ mình còn không thể viết nổi chứ đừng nói đến cuộc nói chuyện trước phẫu thuật ngày mai. Từ trước tới nay anh luôn thấy mình rất bình tĩnh, đặc biệt là khi đối mặt với bệnh nhân. Sự bình tĩnh đó không chỉ là yêu cầu nghề nghiệp mà nó còn giúp anh hoàn thành những thách thức khó hơn. Ca mổ người khác không dám làm, anh dám, ca cấp cứu người khác đã từ bỏ, anh vẫn tiếp tục kiên trì. Điều này đã giúp anh cứu được vô số bệnh nhân đang cận kề cái chết khỏi bàn tay tử thần.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha ![]() |