"Tôi cũng được coi là người nhà bệnh nhân chứ? Tôi tìm hiểu một chút về bệnh tình Phó tổng giám đốc của chúng tôi không được à?"
"Phẫu thuật xong, ông ta hồi phục rất tốt, ngày mai hoặc ngày kia là có thể ra viện rồi."
"Bất luận thế nào, bữa cơm này anh cũng nhất định phải đi, cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp Phật, anh cứ coi như là cứu tôi đi." Thư Cầm chắp tay, "Trăm sự nhờ anh đấy! Trăm sự nhờ anh đấy!"
"Tôi đã cứu Phó tổng giám đốc của các cô rồi, không cần cứu cô nữa, mà cô cũng có bị bệnh tim đâu." Nhiếp Vũ Thịnh không hề động lòng, "Cảm ơn cô về bó hoa, cũng cho tôi gửi lời cảm ơn tấm thịnh tình của Phó tổng giám đốc, còn ăn cơm thì xin miễn đi."
Thư Cầm biết anh không thích ăn uống nhậu nhẹt, vì thế hôm nay đến chỉ là cố gắng thử một lần mà thôi, nghe anh nói không đi, cô cũng đã lường trước nên chỉ cười, không nói thêm gì nữa.
Nhiếp Vũ Thịnh cầm bó hoa, không biết phải làm thế nào với nó. Anh đành quay trở về khoa, đặt bó hoa lên bàn. Bác sĩ Lý ngồi đối diện với Nhiếp Vũ Thịnh, thấy anh cầm bó hoa đi vào bèn trêu: "Ồ, cô nào thầm yêu anh tặng đấy à?"
Gần như tất cả y tá trong bệnh viện đều thầm yêu Nhiếp Vũ Thịnh, trước kia còn có người phục sẵn ở cửa nhà ăn bệnh viện chỉ để nhìn anh một cái. Nhiếp Vũ Thịnh mỗi lần dùng cơm ở ngoài cũng chỉ ăn qua quýt, nồi cơm chung ở nhà ăn bệnh viện lại càng không hợp khẩu vị của anh. Vì thế mỗi lần đi ăn cơm dưới nhà ăn, anh đều ăn nhanh nhanh chóng chóng cho xong. Mấy cô y tá đó thường chờ trong nhà ăn tiếng đồng hồ, trong khi Nhiếp Vũ Thịnh chỉ xuất hiện có 10 phút là đã ăn xong đi về rồi.
"Không phải, là bạn tặng." Nhiếp Vũ Thịnh lôi đống biên bản nhập viện ra, tuy bây giờ biên bản nhập viện đều được lập bằng máy tính, nhưng bệnh viện vẫn yêu cầu bác sĩ phải tự tay viết một bản. Viết biên bản nhập viện hằng ngày là công việc chân tay, nhất là những người như Nhiếp Vũ Thịnh, bệnh nhân đông, thường phải viết vài tiếng đồng hồ mới xong.
Vừa mới viết được mấy hàng, tiếng chuông điện thoại đã reo lên, trông thấy số Thư Cầm, tưởng cô quên hỏi anh chuyện gì anh liền bắt máy.
Ai ngờ cô chỉ hỏi: "Không ném hoa của tôi ra sọt rác đó chứ?"
"Đương nhiên không rồi, đang để ngay ngắn trên bàn đây này."
"Đoán chắc anh cũng không dám ném hoa của tôi ra sọt rác, dù sao đi nữa chúng ta cũng là bạn bè hoạn nạn có nhau mà." Thư Cầm cười giòn giã, "Phó tổng giám đốc mời anh ăn cơm, anh không đi, tôi mời anh ăn cơm, anh chịu đi chứ?"
"Tại sao? Không lẽ cô lại đi gặp mặt à?"
"Không phải là gặp mặt, lần này là vì lo được vụ nhập viện, cả công ty từ trên xuống dưới đều đồn là bạn trai tôi làm bác sĩ ở bệnh viện, vì thế buổi lễ liên hoan chào mừng ngày thành lập công ty, cứ nhất định bắt tôi đem theo bạn trai."
"Món ân tình tôi nợ cô hình như đã trả hết rồi thì phải."
"Đúng, đúng. Tôi không dám làm phiền người nổi tiếng như anh phải tháp tùng tôi đi dự liên hoan, nhưng thường là liên hoan xong mọi người còn đi hát karaoke nữa, tôi muốn nhờ anh lái xe đến đón sau khi tôi ăn cơm xong. Anh biết là tôi toàn hát sai nhạc, để tôi đỡ phải xấu hổ, ăn cơm xong có lý do đi về được không?"
"Có lẽ hôm đó tôi trực đêm."
"Bác sĩ Nhiếp, xin anh đấy! Nể tình dạo ở Mỹ, tôi hay xào thịt bò khoai tây cho anh ăn, anh giải cứu huynh đệ một phen đi!"
"Thôi được rồi, nếu hôm đó không phải trực đêm thì tôi sẽ đi đón cô."
"Cảm ơn, cảm ơn, bác sĩ Nhiếp, anh đúng là thiên thần áo trắng!"
Thư Cầm vừa lái xe vừa gọi điện thoại, thấy Nhiếp Vũ Thịnh đã đồng ý, cô liền thở phào nhẹ nhõm. Ngắt điện thoại, gỡ headphone xuống, cô lái thẳng xe đến công ty. Vừa bước vào thang máy, bỗng cô nhìn thấy một người, vội thu lại nụ cười, gật đầu chào: "Giám đốc Thịnh."
Thịnh Phương Đình cũng gật đầu chào: "Giám đốc Thư, chào cô."
Thịnh Phương Đình là kẻ nhảy dù xuống công ty, tuy tuổi trẻ, trình độ chuyên môn còn hạn chế, nhưng bộ phận Kế hoạch mà anh ta quản lý lại rất quan trọng trong công ty. Anh ta không mấy hòa hợp với cả hai phe trong công ty, trước nay đều đơn phương độc mã. Chính vì vậy mà hai phe trong công ty đều rất kiêng nể anh ta, chỉ sợ lỡ vô ý lại đẩy anh ta sang phe bên kia.
Sau khi bước vào văn phòng, Thư Cầm ngồi xuống uống cốc nước, trợ lý ôm một đống tài liệu vào cho cô, chợt buột miệng hỏi: "Chị và Giám đốc Thịnh đi cùng nhau ạ?"
"Gặp ở thang máy." Thư Cầm không buồn ngẩng đầu lên, "Đúng rồi, Thịnh Phương Đình đã chỉ đích danh một viên quản lý cửa hàng chuyển lên tổng công ty làm trợ lý cho anh ta, tôi bảo cậu đi tìm hiểu căn nguyên chuyện này, cậu đã tìm hiểu rõ chưa?"
"Tìm hiểu rõ rồi ạ." Trợ lý cười nói, "Kể ra cũng buồn cười, nghe nói Thịnh Phương Đình đi kiểm tra các cửa hàng, đúng lúc gặp viên quản lý này đang đôi co với khách hàng, Thịnh Phương Đình liền bắt anh ta viết bản tường trình, kết quả bản tường trình đó viết rất hay, có đầu có đuôi. Quan trọng nhất là, đây là The letter of explanation, chị biết đấy, trình độ tiếng Anh của mấy viên quản lý cấp dưới, thiếu nước không biết đủ 26 chữ cái ấy chứ. Không ngờ, viên quản lý này lại giỏi tiếng Anh đến vậy, không viết sai một từ nào. Nghe nói lúc đó quản lý khu vực cũng phải kinh ngạc, lập tức chuyển bản tường trình cho Thịnh Phương Đình. Thịnh Phương Đình xem xong, liền yêu cầu chúng tôi điều viên quản lý này lên làm trợ lý cho anh ta."
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |