Gọi điện thoại vay bố mẹ, bố mẹ nói tiền gửi theo kỳ hạn, bây giờ chưa rút được.
Anh trai vẫn còn đi học , chắc cũng ko có tiền.
Vệ nam nghĩ trong đầu tất cả những người bên cạnh mình nhưng lại cố tình lờ đi Lục Song.
Mấy hôm trước vừa từ chối lờ tỏ tình của anh ấy, hôm qua lại làm liên luỵ đến anh ấy, khiến anh ấy suốt đêm ko chợp mắt. Không một câu ca thán, thậm chí còn nói:’ Anh tự nguyện, em ko cần cảm thấy có lỗi’. Một Lục Song như vậy luôn ở bên cạnh mình,cùng mình chờ KỳQuyên tỉnh lại, làm sao mình có thể vay tiền anh ấy được đây?Con người chỉ biết nhận sự quan tâm của anh ấy mà ko thể báo đáp như mình đủ vô liêm sỉ lắm rồi.
Dường như đã ấn tất cả số điện thoại trong danh bạ, Vệ Nam bỗng thấy tâm trạng nặng nề hơn.
Buổi chiều, bỗng nhiên Chu Phóng gọi điện thoại, sau khi hàn huyên một hồi,Vệ Nam ngập ngừng nói:’ Anh ơi, bây giờ em có chút chuyện hệ trọng, anh có thể cho em vay tiền được ko?’
Chu Phóng rất thoải mái:’Vay tiền à? Bao nhiêu?’
Vệ Nam ngập ngừng hỏi:’ Anh có bao nhiêu thì cho em vay bấy nhiêu.’
Chu Phóng nói:’ Vậy thì phải xem chuyện hệ trọng của em là gì?’
“ Chị em của em…. bị tai nạn giao thông vừa mới làm phẫu thuật, vết thương rất nặng cần trả viện phí”.
“Vậy thì cần bao nhiêu tiền nhỉ?” Chu Phóng ngừng một lát rồi nói tiếp :” Thế này đi, anh đưa hết chi em tiền nhuận bút bản thảo mấy hôm trước, dù gì thì anh cũng chưa dùng đến, em cho anh số tài khoản, anh chuyển thẳng vào cho em.”
Vệ Nam xúc động đến phát khóc, vội vã gật đầu:” Thế thì cảm ơn anh quá.”
Khoản tiền này đã giúp mình giải quyết được vấn đề lớn nhất.
Tuy Chu Phóng cho mình vay tiền là nể mặt Lục Song, nhưng so với việc vay tiền Lục Song ,Vệ Nam cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút ít.
Cô đâu biết rằng lúc ấy Lục Song đang đứng cuối hành lang, nhìn thấy cô vui mừng như thế anh chỉ mỉm cười quay đi.
Ở góc rẽ, Lục Song đứng dựa vào lan can nghe điện thoại.
“ Anh đã chuyển tiền cho cô ấy theo lời cậu dặn rồi”. Chu Phóng thở dài ngao ngán:” Chị em tốt của cô ấy xảy ra chuyện, cậu cũng chạy theo sau, ko biết mệt à?”
Lục Song nói:” Chẳng có cách nào cả, em đang theo đuổi cô ấy,cô ấy là nhất.”
Chu Phóng im lặng một lúc rồi thở dài:” Cậu cũng thật hào phóng, cho vay hết cả mấy tháng lương, còn phải lấy danh nghĩa của tôi, làm việc tốt ko ghi tên, tôi sắp bị cậu làm cho cảm động đến phát khóc rồi “.
“ Thôi đừng có cái kiểu mèo khóc chuột nữa”. Lục Song khẽ cười,” Em biết cô ấy ko vay tiền em đâu, nhìn cô ấy lo lắng như thế em cũng thấy buồn, giải quyết được vấn đề cấp bách này đã rồi tính”.
“ Ừ, cô ấy ko mượn tiền cậu…chắc ko phải là cậu đã lật bài ngửa rồi chứ?”
“Đúng vậy, hơn nữa còn bị thất bại thảm hại”. Lục Song đặt tay lên chán, buồn rầu nói:” Haizz, với tính cách của cô ấy, tối qua ko kìm nén được oà khóc trước mặt em chắc thấy ngại lắm, ko thể chạy đến vay tiền em được, vì vậy lần này phải nhờ anh ra tay”.
“Lục Song à..” Chu Phóng thở dài, ‘Hay là anh tặng cho cậu cái mũ, trên đó ghi chư tình quái nhé ?’
Lục Song nhếch mép cười :’ Tình quáí làm sao mà đủ để hình dung được, nói thế nào thì em cũng nên tình tiên rồi’.
‘Vâng, vâng, cậu là tiên.’ Chu Phóng thờ dài :’ Dù là tiên đi chăng nữa thì vì cô ấy đến mức này, có phải là…. hơi quá rồi ko ?’
‘ Chỉ cần em muốn là được, anh nói nhiều thế làm gì ?’ Lục Song mỉm cười :’ Hơn nữa, em chỉ có thể làm cho cô ấy thế thôi. ‘
Thực ra đã làm cho cô ấy rất nhiều rồi nhưng vẫn thấy chưa đủ, bởi vì Lục Song biết rằng dù có làm cho cô ấy nhiều hơn thế thì cũng ko bằng một câu nói , thậm chí một ánh mắt của Hứa Chi Hằng.
Cố gắng hết sức vì cô ấy, hi vọng có thể để lại dấu ấn trong lòng cô ấy, nhưng dù có nhiều dấu ấn đến đâu cũng ko sánh được vết thương ăn sâu vào tim ấy.
Dù cho mình có ở bên cô ấy vào lúc cô ấy cần sự quan tâm nhất, dì cho mình có giúp cô ấy giải quyết những khó khăn vào lúc cô ấy cần sự giúp đỡ nhất thì người mà cô ấy nghĩ đến, nhớ đến vẫn là Hứa Chi Hằng.
Đối với Vệ Nam, sự tồn tại của Hứa Chi Hằng ko gì có thể thay thế được, Lục Song ko hi vọng cô ấy có thể xoá hết những kí ức về anh ta, chỉ mong mình có thể khiến cô ấy khắc cốt ghi tâm, như vậy là đủ. Chương 33: Ranh giới giữa yêu và hận
Vệ Nam nằm mơ.
Trong giấc mơ mình vẫn tết đuôi sam, Tiêu Tinh bên cạnh mình, hồi ấy Kỳ Quyên vẫn chưa cắt tóc ngắn, mẹ cô ấy cũng chưa bị bệnh.
Ba người cắp sách tới trường,vào cửa hàng bán đồ ăn vặt cạnh cổng trường mua kẹo hồ lô.Kỳ Quyên nói:” Vị quả sơn tra thối cắm vào cái que nứa bẩn, có gì ngon mà chúng mày cứ thích ăn. Hai chúng mày trẻ con quá”. Tiêu Tinh đứng cạnh mỉm cười:” Sau này có cơ hội chúng ta sẽ vào kinh thành ăn kẹo hồ lô chính gốc”. Vệ Nam xoa cằm, tỏ vẻ bác học:” Ăn kẹo hồ lô chẳng phải sẽ vượt qua cây cầu mà nhân vật chính trong tiểu thuyết phải vượt qua sao?” Tiêu Tinh gật đầu:” Dĩ nhiên còn phải hát và ngâm thơ”.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |