Nghe thấy từ “mấy tháng rồi” Vệ Nam muốn cười nhưng không cười nổi, vừa ấn bụng nôn vừa cố nhịn cười, nét mặt gần như biến dạng.
Nhớ lại hồi ấy khi đi học tự học, Hứa Chi Hằng ngồi không không biết làm gì liền lôi cuốn tiểu thuyết trong cặp Vệ Nam ra đọc, nhìn thấy chữ “mấy tháng rồi”, Hứa Chi Hằng nhíu mày, lạnh lùng hỏi: “Thế nào là – công tử, mấy tháng rồi?”
Vệ Nam muốn cười nhưng không dám cười, chỉ nhìm chằm chằm vào quyển vở rồi nghiêm túc nói: “Trong tiểu thuyết, mấy tháng rồi có nghĩa là có thai”.
Hứa Chi Hằng trố mắt: “Công tử làm sao có thai được?”
Vệ Nam nghiêm túc giải thích: “Đây là tiểu thuyết giả tưởng, rất nhiều tình tiết hư cấu, đừng nói là công tử có thể sinh con mà muốn nâng cả trái đất lên cũng không có vấn đề gì”. Từ trước đến nay Hứa Chi Hằng chưa bao giờ đọc tiểu thuyết, thậm chí ti vi cũng không xem, dĩ nhiên Vệ Nam có thể tự ý xuyên tạc.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vệ Nam, Hứa Chi Hằng tin thật, cúi đầu xuống đọc tiếp, đọc được một lúc liền vứt sách xuống bàn và nói: “Thật vô vị, sinh hết đứa này đến đứa kia, mắn đẻ hơn cả lợn, sao cậu có thể đọc loại tiểu thuyết này được nhỉ?”
Vệ Nam ấn bụng cố gắng nhịn cười, thấy vậy Hứa Chi Hằng liền hỏi: “Sao thế, đau dạ dày à?” Vẻ mặt lộ rõ sự quan tâm khiến Vệ Nam dở khóc dở cười.
Bây giờ đến lượt Tô Mẫn Mẫn cầm giấy ăn nhẹ nhàng lau miệng rồi mỉm cười hỏi Kỳ Quyên: “Thế nào là mấy tháng rồi?”
“Nghĩa là có thai”.
Hứa Chi Hằng trả lời.
Hoàn cảnh thay đổi, con người thay đổi, chỉ có câu trả lời không hề thay đổi.
Tô Mân Mẫn tỏ vẻ e thẹn: “Có thai cái gì mà có thai. Kỳ Quyên cậu đùa gì mà quá đáng thế”.
Sau đó đấm nhẹ vào vai Kỳ Quyên một cái, giống hệt kiểu đang nũng nịu với người yêu “đáng ghét”.
Mặt Kỳ Quyên lúc ấy trông giống hệt Bao Công.
Hứa Chi Hằng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Vệ Nam.
Vệ Nam quay đầu lại nhìn anh ta, sau đó vịn vào lan can nôn tiếp.
Bỗng nhiên một bàn tay quen thuộc xuất hiện trước mắt, cùng với một chai nước giải khát vị hương thảo.
Vệ Nam ngây người.
Anh ta không nói gì, chỉ đặt chai nước giải khát ở đúng tầm với của Vệ Nam, bàn tay nắm rất chặt.
Vẫn là bàn tay quen thuộc trong ký ức với ngón tay dài và loại nước uống mà Vệ Nam quen thuộc nhất.
Bàn tay ấy đã từng nhẹ nhàng vuốt tóc Vệ Nam, đã từng nắm tay cô rất chặt, cùng cô đi dạo trong sân trường.
Bàn tay ấy đã bao nhiêu lần che ô cho Vệ Nam trong những ngày hè nắng nóng chói chang.
Bàn tay ấy đã từng cầm chặt chai nước giải khát vị hương thảo, cầm chặt đến nỗi chai nước ấm nóng rồi đưa cho Vệ Nam.
“Đã từng, đã từng, đã từng…” Không biết ai đã nghĩ ra từ ấy mà bây giờ nghe sao xót xa đến thế.
Vệ Nam mỉm cười, cầm lấy chai nước giải khát, vô tình chạm lòng bàn tay vào ngón tay anh ấy. Đầu ngón tay lạnh thấu xương, lạnh đến nỗi giữa trời nắng nóng oi bức cũng khiến người ta phải rùng mình. Ở gan bàn tay có một vết sẹo, dường như là vết thương mới, vết thương không nhẹ, theo phán đoán bước đầu có lẽ là vết dao chém hay các dụng cụ tương tự, chạm vào có cảm giác giống như mặt đất bằng phẳng bị nước mưa xối xuống tạo thành những rãnh sâu.
“Tay của cậu….”
“Không sao”. Hứa Chi Hằng lạnh lùng nói, đưa chai nước cho Vệ Nam rồi đút tay vào túi.
“Cảm ơn”. Vệ Nam khách sáo nói.
“Không cần”.
Giọng nói lạnh lùng và xa lạ, sau đó quay người bước đi. Vệ Nam chỉ thấy dáng đi của anh ấy dứt khoát, xa với, in bóng dưới ánh trời chiều.
Hứa Chi Hằng đi đến bên cạnh Tô Mẫn Mẫn, nhẹ nhàng vòng tay qua vai cô ta rồi khẽ nói: “Em cũng say tàu à?”
Tô Mẫn Mẫn gục đầu vào lòng anh ta và nói: “Vâng, em thấy hơi chóng mặt”.
Hứa Chi Hằng lạnh lùng nói: “Vậy thì nghỉ ngơi chút đi”.
Nói xong Hứa Chi Hằng khoác vai Tô Mẫn Mẫn đi ngang qua người Vệ Nam.
Vệ Nam vịn vào lan can nôn thốc nôn tháo, mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, chai nước giải khát trong tay cũng bị bóp méo vì dùng lực quá mạnh.
Một lúc sau, Kỳ Quyên thở dài bất lực: “Đại tiểu thư của tôi ơi, sáng nay mày ăn gì mà nôn đến nông nỗi này?”
Vệ Nam nói không ra hơi: “Uống sữa, nôn hết rồi….”
Kỳ Quyên lườm một cái rồi nói: “Mày thật là, say xe, say tàu, say tàu điện ngầm. Nói cho tao biết có cái gì là mày không say”.
“Xe đạp tao không say”.
Kỳ Quyên than thở: “Bó tay”. Sau đó bỗng nhiên chuyển chủ đề: “Nếu biết Hứa Chi Hằng và Tô Mẫn Mẫn cũng đến thì chúng mình đã không đi để tự chuốc lấy xui xẻo rồi. Hai cái đứa đầy toàn thân tỏa ra mùi hôi thối. Thật buồn nôn”.
Kỳ Quyên mắng người khác rất thâm nho, mục đích là dùng câu đơn giản nhất xuyên vào tim can đối phương, một nhát chết tươi.
“Toàn thân từ trên xuống dưới đều nồng nạc mùi cặn bã”, “Loại nước hoa đắt đến đâu cũng không thể át được mùi hôi thối tỏa ra từ miệng mày”, “Mày sống phí cơm phí gạo, chết phí đất chôn”, “Mày sinh ra là để đối đầu với xã hội”, “Mày là loại phản quốc”….
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |