Đến lúc suy nghĩ chín chắn hơn, Ryan lại cho rằng việc không tìm ra người thân có khi lại bớt đi được một nỗi khó xử. Con phải yêu mẹ. Nhưng anh không yêu người mẹ đã sinh ra mình. Anh không muốn gặp lại người phụ nữ nhẫn tâm đã dẫn chị bỏ đi, rồi khiến cuộc đời bố trở thành khốn nạn. Anh càng không muốn biết vì sao ngày xưa mẹ lại chỉ chọn đem chị theo. Anh căm ghét cái suy nghĩ rằng mình là đứa con bị từ chối.
Ryan toàn tâm toàn ý sống cuộc đời mới. Anh có đầy đủ vật chất và tình thương. Anh hài lòng với điều ấy. Tốt nghiệp đại học, Ryan đến Hong Kong kiến tạo cho mình cuộc sống hoàn hảo của một gã độc thân trẻ tuổi, thành đạt: Sự nghiệp, căn hộ cao cấp, xe hơi xịn, thẻ tín dụng và các cô gái. Điều duy nhất của phần đời trước kia còn sót lại là những ngày cuối tuần anh đột nhiên biến mất khỏi những buổi tiệc tùng. Anh đáp máy bay về Việt Nam thăm mộ bố.
---
Ryan hớp một ngụm rượu, rồi lắc nhẹ cái ly trong không khí tạo ra những làn rượu sóng sánh. Lòng anh bỗng dâng lên một cảm giác rất lạ. Một cảm giác nao nao không mãnh liệt. Trạng thái của cảm giác đó cứ dập dềnh, khi dâng lên thì khiến anh muốn làm một điều gì đó, nhưng vừa cử động nhẹ thân mình hay nhác đứng lên thì ngay tức khắc cảm giác ấy lại hạ xuống. Một cảm giác sóng sánh như những làn rượu.
Ở tầng trên của quán bar ấy, Judy đang ngồi tại chiếc bàn dài kê sát khung cửa kính. Khuỷu tay chống lên bàn, cô nâng ly ngang tầm mắt, cổ tay khẽ lắc để tạo ra những làn rượu sóng sánh. Cô dập dềnh trong một cảm giác nao nao. Tựa hồ như trong lòng đang có những làn rượu sóng sánh, sóng sánh …
Chương 24: CON MÈO CAFE
1. “ Anh thế nào rồi? Ở chốn nào rồi? Em chỉ muốn… say hi! Hi!”
“ Anh vẫn ổn. Đamh làm phiên dịch cho một công ty xuất nhập khẩu ở Bangkok . Thật trùng hợp, anh vừa nghĩ về em tuần trước. Trời mưa. Chả hiểu sao, anh thèm café kinh khủng. Anh pha một cốc café và ngồi ngắm mưa, nhớ em. Còn em thế nào rồi?”
“ Bao nhiêu tách cà phê anh đã uống cho đến khi mưa tạnh?
Bao nhiêu hạt mưa anh đã đếm cho đến khi quên em?
Bao nhiêu đêm mưa anh đã thức?
Em đã về Hà Nội. Không gian rực rỡ. Những ngày rực rỡ. Những câu chuyện rực rỡ. Nhưng thiếu nhưng thèm cà phê đêm mưa.”
Cậu chủ đã ngã xuống đống gối la liệt dưới sàn nhà, gủ vùi. Máy tính xách tay vẫn mở. Tôi nằm cuộn tròn, mắt lướt lên lướt xuống mãi màn hình, nhưng không lý giải nổi vì sao ba mẩu thư facebook kia lại có thể khiến cậu đờ đẫn hàng giờ đồng hồ. Tôi chẳng hiểu vì sao cậu còn rỗi rãi viết qua viết lại với cô nàng kỳ lạ - người từng là cô chủ của tôi trong một ngày, một thời là bạn gái của cậu.
Xin tự giới thiệu, tôi là một con mèo. Mèo đực, thuộc giống mèo Ba Tư thân mập long xù, sở hữu chiếc đuôi dài mũm mĩm và bộ long vàng sậm rậm rạp, đan xen những vệt màu vàng nhạt giống như làn nắng vằn vệt của buổi hoàng hôn mùa Hè.
Tôi được cô nàng kỳ lạ mua về vào một ngày đầu xuân California . Tôi là một món quà sinh nhật. Tôi là kẻ thay thế - “ Nó sẽ thay em chơi với anh những khi em bận rộn, hoặc những khi không muốn gặp anh.” Cậu chủ đặt tên tôi là Cà Phê - món uống ưa thích nhất của cô kỳ lạ
Cậu chăm sóc tôi nhất mực chu đáo. Đêm đêm tôi yên giấc trên một chiếc gối bông bọc nhung đỏ, mềm mịn và thơm phức như đoá hoa hồng nhung khổng lồ. Sáng sáng khi tôi dụi mắt thức giấc, một đĩa sữa hảo hạng kèm theo những miếng bánh quy hình con cá đã sẵn sàng bên gối. Cả ngày tôi chỉ có mỗi việc phơi nắng cho khoẻ mạnh và đùa nghịch với những cuộn len sặc sỡ, hay cào khắp phòng làm vui.
Được nuông chiều hiển nhiên là sướng, nhưng tôi cũng hay phân vân: Có phải những phần nâng niu mình đc hương là dành cho cô nàng kỳ lạ ? Ngày xưa cậu có cơ hội chăm sóc cô, còn bây h chuyển qua mình và tưởng nhớ không dứt. Mối quan hệ của cậu và cô nàng rất dị biệt. Họ ôm nhau khi cô lén lút ghé phòng cậu, nhưng lúc đi ngang nhau trong công viên học xá, họ chỉ gật đầu chào một cái rất nhanh, rất nhẹ, như phẩy cằm vào không khí. Dường như ngoài tôi, chẳng ai biết họ được nối bằng một sợi tơ tình.
“Cà Phê, cô ấy vẫn chưa quên, đúng không?” - Cậu chủ bỗng nhiên thầm thì, đưa tay ve vuốt những túm lông trên chiếc cổ núc ních của tôi.
“Meo” - Tôi uể oải đáp lại, quăng một ánh mắt sắc lẻm về phía hai con ngươi trống rỗng của cậu - “Vài câu hỏi thăm sáo rỗng đâu có nghĩa lá chưa quên!” - Tiếc rằng cậu chủ chẳng nghe thấu tôi.
“Meo meo gì chứ, ngủ đi.” - Cậu chủ kéo tôi ôm vào lòng, môi gợn nhẹ một nụ cười vô nghĩa. Tôi nhảy bổ ra khỏi vòng tay cậu, ngúng ngẩy đi về phía chiếc gối của mình, không quên đáp trả một tràng “meo meo” đỏng đảnh.
2. Gần trưa, bảnh mắt tôi mới ngủ dậy, nằm thảnh thơi ngắm những tang lá lao xao trong gió bên ngoài cửa sổ. Từ căn hộ của cậu chủ có thể nhìn thấy một mảnh trời Bangkok bị chiếm cứ bởi những tòa nhà chọc trời, nhưng lại chiếu thẳng xuống một con hẻm yên tĩnh với những căn nhà hai tầng thấp bé dễ thương, tuy có phần cũ kỹ.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |