Nhìn từ xa, đáy mắt Cẩm Tú sáng bừng, hệt như chỉ cần chạm nhẹ là sẽ rơi nước mắt.
Bước đến bên giường, cô run rẩy cầm lên chiếc gối nằm, phủi phủi vài cái. Cô thật đáng trách quá, bấy lâu nay dường như đã sao lãng việc thay ga giường cho anh thường xuyên, chỉ vì mỗi khi anh thức dậy, khi anh còn ở nơi này thì mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn như mới, sạch sẽ không tí bụi. Thế mà chỉ có mấy ngày thôi, chiếc giường này đã bám đầy bụi bẩn rồi!!!
“Cộp!”
Một quyển sổ nhỏ rơi ra từ trong áo gối xuống đất, gió làm tung bay những trang giấy với nét chữ quen thuộc. Cô ngẩn người vài giây, sau cùng khom người xuống nhặt lên vội. Giữa ánh sáng của mặt trời xuyên suốt qua tấm kính cửa sổ, cô ngồi sụp xuống giường, mắt đờ đẫn nhìn vào những dòng nhật kí của Quốc Thịnh, những lời tâm sự của anh trong thời gian qua.
“Tách!”
Giọt nước mắt rơi xuống làm ướt nhòe những dòng chữ viết vội của anh. Đầu óc cô quay cuồng, quyển sổ tuột khỏi tay rơi xuống giường, những trang giấy liên tục tung bay trong gió, rồi dừng lại ngay trang nhật kí anh bắt đầu viết cách đây bốn ngày. Nghĩa là trước đêm anh xảy ra tai nạn.
“Ngày…tháng…năm..
Hôm nay là đêm thứ hai, có lẽ sau này tôi không còn dịp để viết những dòng chữ như thế này nữa. Nếu như thật sự không có ngày mai, vậy thì tôi sẽ không còn được nghe tiếng khóc trẻ thơ của bé Hạo, không còn cảm thấy tức giận mỗi khi Cẩm Tú làm điều gì ác.
Cũng… không còn nhìn thấy được nụ cười của cô ấy nữa!
Thời gian trôi quá nhanh đến mức có thể khiến cho cuộc sống của một người thay đổi. Cách đây mấy ngày, tôi vẫn là Quốc Thịnh của ngày nào nhưng… từ khi bước chân vào địa bàn của Một Mắt, tôi như bị chính sự ích kỉ của mình giày vò, đến mức không còn nhận ra được bản thân nữa!
Tôi không ngờ rằng, Kevin đã đến trước tôi một bước và cứu Nhã khỏi tay ông ta. Ngay lúc đó, tôi dường như thấy rằng khoảng cách giữa hai chúng tôi thật sự quá xa vời, còn hơn cả một vòng trái đất!
Tôi hận bản thân mình đã quá vô dụng, hận vì không thể bảo vệ được cô ấy thoát khỏi những nguy hiểm đang rình rập, không thể chịu thay cô ấy những đớn đau và càng không thể ở bên cạnh khi người con gái tôi yêu cần nhất một bàn tay che chở.
Không gì đau đớn bằng việc đứng yên một chỗ và nhìn một người đàn ông khác kéo cô ấy rời xa khỏi cuộc đời mình!
Tôi đọc được nỗi căm hận trong mắt mình, rằng bản thân là một người đàn ông thất bại.
Cũng vì thế, nên tôi đã bị ông ta dễ dàng nắm được điểm yếu.
Một Mắt biết được công ty của tôi và Kevin là nơi đối tác làm ăn quan trọng, muốn lợi dụng tôi để biết thêm tư liệu về khách sạn Red. Nhưng chấp nhận làm chuyện đó nghĩa là tôi đã bán đứng đi lương tâm của mình, tiết lộ thông tin làm ăn của khách hàng cho bên ngoài là đã tiết lộ cơ mật của công ty. Hành động đó là phạm pháp!
Ông ta đơn thuần chỉ muốn dùng công ty tôi làm bàn đạp để lật đổ sự nghiệp của Kevin. Một khi loại bỏ được một đối thủ khá mạnh như khách sạn Red, thì tiền đồ của ông ta sẽ càng phát triển vượt bậc. Đến khi đó sẽ không còn ai dám đối chọi với người đàn ông đó nữa.
Vào thời khắc đó, trong lòng tôi đột nhiên rất muốn chấp nhận!
Toàn bộ suy nghĩ, toàn bộ lương tâm của tôi thật sự đã bị nuốt chửng!
Ngày trước, tôi không ngừng khó chịu ghê tởm về những điều ác mà Cẩm Tú đã làm. Nhưng hôm nay, tôi lại có những suy nghĩ hèn hạ, rằng nếu tiếp tay cho Một Mắt để lật đổ Kevin thì tôi sẽ loại bỏ được nỗi bất an to lớn của mình. Mọi thứ, rồi sẽ trở lại như thuở ban đầu không có Kevin!
Thế nhưng, tôi khi đó vẫn cần thời gian để thông suốt, để tự hỏi bản thân rằng có phải không hề hối hận???
Ba ngày thời hạn, tôi âm thầm đến nhà Kevin theo nguồn tin của Một Mắt đã đưa. Thật ra, tôi chỉ muốn xác nhận một điều rằng: Có phải cô ấy đang sống hạnh phúc hay không?
Có phải, cô ấy đã quên tôi rồi hay không?
…
Ngày thứ nhất: tôi thấy cô ấy lấp ló đằng sau cánh cửa chính, hệt như muốn trốn ra ngoài nhưng sau đó lại bị Kevin bắt lại. Đứng cách xa một con đường, tôi có thể nghe được tiếng cười giòn tan đầy hạnh phúc đó hoàn toàn không mang một chút u sầu nào khác. Đến khi trời đã xế chiều, tôi mới có thể nhìn thấy cô ấy một lần nữa… khi họ cùng nhau đứng dưới bãi đồi thả diều dưới làn gió lồng lộng.
Ngày thứ hai: lần đầu tên trong đời, tôi phát hiện ra rằng nụ cười của Phương Nhã lại đẹp đến như vậy. Sáng sớm tinh mơ, cô ấy cùng Kevin chạy bộ quanh khách sạn nơi tôi ở, sự hạnh phúc hiện rõ nơi đáy mắt, sáng rực không chút tì vết. Nhìn thấy người con gái đó vui vẻ như vậy, tôi bỗng thấy bản thân mình quá thất bại.
Tôi yêu Nhã năm năm, nhưng chưa lần nào tôi đem lại nụ cười trong sáng đầy hạnh phúc cho cô ấy như Kevin đã làm lúc này. Cái mà tôi đem lại cho cô ấy, chỉ toàn đau khổ mà thôi.
Năm năm của chúng tôi, thật sự không bằng khoảng thời gian hai năm của Kevin bên Hàn Quốc. Không phải cô ấy thay đổi, mà vì những đau đớn mà cô ấy phải chịu đã khiến cho tình yêu giữa chúng tôi không còn nữa.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |