Chưa kịp dứt lời, bóng dáng Phương Nhã và cô bé nhỏ nhắn đứng bên cạnh đã nhanh chóng khuất nhanh sau dãy hành lang bệnh viện, để lại cái nhìn đầy ngơ ngác của cô y tá, chữ cuối cùng của câu “ tầng 12″ nhanh chóng bị nuốt mất.
“Chết tiệt! Sao không có thang máy nào hoạt động hết vậy???”
Cô sốt ruột bấm liên tục những nút thang máy xung quanh, nhưng không một thang máy nào chịu dừng lại ở tầng trệt. Thậm chí có một số thang máy hiện đang đứng yên ở tần mười mấy khiến cô nôn nóng không chịu được, con tim như muốn rớt ra ngoài vì sợ hãi. Liếc mắt nhìn bên cạnh, cô nhanh chóng lao đến bên cầu thang bộ, leo lên lầu bằng tốc độ nhanh hết sức có thể.
Đi được đến tầng 10, thì tốc độ cả hai đã chậm dần, Phương Nhã cũng yếu ớt leo lên cầu thang, nhưng vẫn cố gắng gượng.
Riêng Thảo Nhi thì thở hồng hộc đuổi theo sau, giọng đứt quãng với theo bóng cô hì hục leo lên đằng trước, than thở:
“Chị Jessica, đợi .. đợi em với!!!”
Cuối cùng thì cô cũng đã dừng lại ở tầng 12, chạy như bay tìm kiếm từng phòng một, sắc mặt tái mét, bờ môi nhợt nhạt, dường như chỉ cần một tác động nhỏ nhoi lên người thôi, cô nhất định sẽ gục ngã mất.
Cánh cửa phòng bệnh viện bật ra, bóng dáng quen thuộc nhanh chóng xuất hiện trước cửa, khiến cô dồn hết sức lực lao đến nắm chặt lấy tay ông bác sĩ, hét lên:
“Bác sĩ Dong Won!! Kevin ra sao rồi??? Anh ấy có bị làm sao không?
Không nguy hiểm đến tính mạng chứ?”
Vị bác sĩ cau mày nhìn cô, không nén nổi thở dài:
“Jessica! Con hãy vào trong thăm cậu Kevin lần cuối đi!!!”
Dứt lời, ánh mắt Phương Nhã hiện lên một nỗi bi thương giằng xé, con tim chợt đau đến muốn vỡ ra, chân bất giác lùi về một bước, hỏi lại thật chậm:
“Cái gì? Chú đừng đùa với con, bác sĩ Dong Won?”
Đuôi mắt vị bác sĩ vội cụp xuống, im lặng không trả lời. Cô phát hiện ra hốc mắt mình đã bắt đầu chảy nước, rơi xuống gò má diễm lệ, hai tay bấu chặt vào tay áo ông, hét lên đầy kích động:
“Bác sĩ Dong Won, chú đã từng là bác sĩ trị liệu cho con, xin chú hãy cứu lấy anh ấy!!!! Kevin không thể chết được, anh ấy không thể nào có chuyện được đâu!!! Không!!!”
Nói hết câu, Phương Nhã hoảng loạng chạy vào trong phòng bệnh, hai hàng nước mắt chảy dài. Vốn dĩ không hề nhận ra ánh mắt vị bác sĩ kia lóe lên tia nhìn đầy khó hiểu, môi hé mở tính nói ra câu gì đó, nhưng rồi lại thôi…
Đôi mắt nhòe dần trước mắt, che đi khuôn mặt xanh xao của anh, hàng mi cong rủ xuống kia đang nhắm chặt trong giấc ngủ khiến tim cô như muốn vỡ thành từng mảnh, đau nhói. Cô thổn thức, nắm chặt lấy tay anh kề sát lên má mình:
“Kevin! Anh đừng như vậy, đừng làm em sợ có được không? Mở mắt đi, đừng ngủ nữa! Mở mắt ra nhìn em đi. Kevin! Em còn rất nhiều chuyện muốn hỏi anh, còn rất nhiều thứ muốn nói với anh! Kevin! Kevin à!!!!”
Cô khóc tức tưởi, lay cả thân người anh liên tục, giọng nói chứa đầy đau khổ giằng xé, xót xa, ngỡ rằng tim mình ngừng đập, trong khoảnh khắc bao nhiêu kí ức, bao nhiêu kỷ niệm chợt hiện về:
“Kevin! Em ra lệnh cho anh tỉnh dậy ngay! Anh mau tỉnh dậy! Tỉnh dậy đi! huhu!”
Cả căn phòng chìm trong im lặng đến nặng nề, chỉ còn nghe được tiếng thút thít của Phương Nhã. Cô gục mặt vào lòng anh, nức nở:
“Có phải anh muốn em tức chết không hả? Kevin! Rốt cuộc đêm đó câu nói đó của anh phải thật không? Em muốn nghe chính anh giải thích??? Anh có nghe không hả? Tỉnh dậy giải thích cho em đi!!! Không được nằm đó nữa, không được chết!!!!”
Cô lắc lắc vai anh, giục anh tỉnh dậy. Tưởng chừng mọi thứ đều sụp đổ trước mắt, tinh thần trở nên vô cùng tuyệt vọng, thì chỉ trong tích tắc, cô nhận ra được các cơ trên mặt anh giãn ra, chân mày thoáng cử động, mi mắt từ từ hé mở, mệt mỏi nhìn cô, gắt lên đầy yếu ớt:
“Con bé này, anh chưa chết mà! Có phải muốn lắc anh cho anh chết luôn không hả?”
Phương Nhã ngẩn người vài giây, tròn mắt nhìn anh đầy kích động, mãi một lúc sau cô mới hoàn hồn trở lại, tay sờ lấy mặt anh, cảm nhận được hơi ấm nóng hổi trên mu bàn tay mình, rồi thốt lên mừng rỡ:
“Kevin! Anh không chết sao? Anh thât sự không chết! Tốt quá, tốt quá rồi!!!”
Cô ôm chầm lấy anh, nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt, ướt đẫm vai anh. Trong khoảnh khắc, cơn đau bổ ở đầu Kevin lại nhói lên, miệng khẽ kêu một tiếng:
“A!”
Nghe tiếng rên rỉ của anh, cô vội vàng buông người anh ra, ríu rít xin lỗi, nhưng đôi mắt vẫn đầy hoang mang lo lắng, nhìn chằm chằm lên người anh, quan sát tỉ mỉ từng nơi một. Một lúc sau, cô bắt đầu nhận ra có điều gì đó không ổn, bèn thốt lên đầy nghi ngờ:
“Kevin! Anh thật sự không sao chứ?”
Anh cau mày nhìn cô, mi mắt sắp cụp xuống đầy mệt mỏi, nhưng vẫn kiên trì trả lời:
“Không! Em về đi! Anh không sao!”
Thoáng trông thấy ánh mắt lạnh lùng của anh, tim cô khẽ ngưng một nhịp. Thế nhưng trong lòng lại bừng bừng nổi giận, tức quá hét lên:
“Kevin! Đừng làm em lo có được không?”
Anh chợt bừng mắt, đau lòng nghe giọng nói đầy trách móc của cô, nghẹn lại như sắp khóc. Bất chợt tim anh run rẩy, ánh mắt trở nên dịu dàng lại, nhìn cô lo lắng:
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |