Bàn tay cứng đơ một hồi, rồi lập tức dập máy!
**********
Trong khi đó, tại ngôi nhà của Quốc Thịnh...
Cẩm Tú nghiến răng trèo trẹo, sắc mặt đã trở nên tím bầm vì giận dữ. Cô ta dám cúp máy? Đã có gan gọi điện cho Quốc Thịnh? Có gan xuất hiện trước mặt cô và anh với một gương mặt khác, hơn thế nữa còn giữ yên cuộc gọi trong mười phút mà không nói lời nào. Đối với Cẩm Tú mà nói, hành động này chẳng khác gì đang khiêu khích, như nói rằng cô không xứng đáng lọt tầm mắt của cô ta?
Nhìn những dòng chữ trên điện thoại báo hiệu cuộc gọi đã kết thúc, và cái tên mà cô đã dần lãng quên hai năm qua... Phương Nhã, cô thật sự sốc đến mức muốn giết người.
Từ lúc cuộc gọi giao kèo giữa cô và cái tên tiếp tay trong trại cai nghiện kia kết thúc, thì đột ngột điện thoại của Quốc Thịnh reo vang. Cô vì sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh nên mới nhanh chóng bắt máy. Nhưng vừa mới cầm điện thoại lên thì đã chết đứng khi nhìn thấy màn hình hiển thị cái tên quen thuộc – Phương Nhã!!!
Cô gần như phát điên, hơi thở trở nên dồn dập, tựa vào thành giường, mắt ngây dại nhìn người con trai đang mê man trong giấc ngủ không hay biết gì, chỉ hận nỗi không thể tận tay bóp chết anh, vực anh dậy hỏi cho ra lẽ. Phương Nhã tại sao lại đột nhiên xuất hiện trong điện thoại của anh thế nào? Tại sao cô ta lại gọi cho anh? Hai người đã gặp nhau lúc nào??? Tại sao anh lại có nhiều chuyện phải giấu giếm cô như thế????
Hơn thế nữa, cô hận không thể phá nát chiếc điện thoại cảm ứng đang cầm trên tay, đập tan thành từng mảnh nhỏ và vứt vào sọt rác!
Nhưng, cô cần phải biết người con gái này rốt cuộc muốn gì? Thế là đành phải bắt máy trong cơn tức giận bị đè nén!
Cô nghĩ không còn thứ gì có thể gây bất ngờ bằng chuyện màn hình điện thoại của anh lại hiển thị tên “Phương Nhã”. Nhưng cô đã lầm, giây phút bắt máy điện thoại thì đã phải ngạc nhiên hơn thế nữa.
Câu đầu tiên cô nghe được, lại chính là giọng của một cô gái lạ kêu tên “Jessica!” cùng với những tạp âm theo sau đó.
Khi đó bên đầu dây kia đột nhiên tĩnh lặng, cô vẫn không dám lên tiếng, cũng không dám thở mạnh, lặng lẽ theo dõi từng động tĩnh. Sau một khoảng thời gian tưởng chừng như cả một thế kỷ, cô nín thở nghe thấy một cô gái gọi tên Jessica lần thứ hai.
“Jessica, điện thoại cô ở đây!!!”
Quả thật cô không nghe lầm, thật sự là Jessica – người gọi là đối tác của anh bên Hàn Quốc. Cô gái mà cô gặp ở sân bay!!!
Rõ ràng tên cô ta là Jessica, vậy mà lại hiển thị trong điện thoại của Quốc Thịnh bằng cái tên “Phương Nhã”.
Như một tia điện xẹt, trong mắt Cẩm Tú ẩn hiện một tia sáng chớp tắt nhanh chóng, lần lượt ghép những chi tiết vụn vặt quanh quẩn trong đầu. Cảnh tượng Quốc Thịnh vùng khỏi bàn tay cô mà chạy theo Jessica ở sân bay. Ngay cả trong cuộc gặp gỡ Hữu Nghĩa ở trại cai nghiện anh cũng dắt một cô gái xinh đẹp đi theo, cô ta rất đau khổ vì cái chết của Hữu Nghĩa. Những điều đó như thành những xâu chuỗi, tập hợp lại với nhau tạo ra một sự khẳng định duy nhất. Phương Nhã chính là Jessica!
Suy nghĩ vụt qua rất nhanh, ngay cả lời nói cũng nhanh chóng buột ra khỏi miệng, cô quên mất mình đang ở kế giường của Quốc Thịnh. Nhưng đáng căm hận thay, cô ta lại không xem lời nói của cô ra gì. Hiên ngang để cuộc gọi tiếp tục trong 10’ mà không nói một câu nào, cuối cùng lại cúp máy???
Rốt cuộc, cô vẫn không hiểu lý do tại sao một người mất tích hai năm trời, nay lại đột ngột quay về với cái tên giả và khuôn mặt đã được thay đổi?
Mắt lại liếc nhìn Quốc Thịnh đang nằm mê man trên giường, khuôn mặt đỏ như gấc vì bị sốt cao, vầng trán vô thức nhăn lại hệt như đã gặp ác mộng trong giấc mơ, bất giác cô không nén được cơn giận, không nghĩ ngợi gì nữa mà bước thật nhanh ra ngoài, trên tay còn giữ khư khư chiếc điện thoại của anh.
“Phương Nhã! Cô đã quay về, thì đừng trách tôi độc ác!”
Chương 16: Truy bắt
Khi thời gian qua đi, ai cũng ngậm ngùi cho rằng thời học sinh là thời khắc đáng nhớ nhất, ý nghĩa nhất. Nhưng không ai biết rằng, trong hàng vạn học sinh đó, đã không ít người mang nhiều nỗi đau vượt quá giới hạn chịu đựng của tuổi mới lớn. Đến mức chỉ cần một chút ký ức nhỏ cũng đủ gợi lên cho họ những khoảnh khắc đau thương ngày đó...
Tiết trời Sài Gòn hôm nay đột nhiên dịu lạ, không một tí ánh nắng gay gắt thường ngày của mùa hè. Đứng dưới bãi cỏ xanh mượt, Phương Nhã lặng người cầm chiếc điện thoại, chằm chằm nhìn vào những dòng tin nhắn ngắn gọn của Quốc Thịnh:
“Quán café Tino Garden 10 giờ, anh đợi em!”
Cô đếm thời gian trôi qua đúng năm phút!
Kể từ khi cô cúp mắt năm phút sau, khi cô còn chưa hoàn hồn vì những lời nói của Cẩm Tú thì điện thoại báo hiệu tin nhắn lại rung lên. Lần này, là tin nhắn hẹn gặp mặt! Một cuộc hẹn bất ngờ!
Cẩm Tú chỉ nói vỏn vẹn hai câu, thế nhưng không cần nhìn cô cũng hình dung được vẻ mặt giận dữ của cô ta lúc đó. Phát hiện được cô rồi, cô ta nhất định sẽ không dễ dàng cho qua chuyện này như thế. Chỉ năm phút, mà Quốc Thịnh lại có tâm trạng nhắn tin hẹn cô gặp mặt. Thật quá nực cười!
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |