Lâm Nguyệt Loan chán nản đến nhà Giang Vũ Phi, mở cửa đón cô lại là một thương binh, tay phải băng trắng đeo trước ngực.
“Phi Phi, cậu làm sao thế?”.
“Đừng hỏi nữa đi, sáng qua chơi đùa với mấy đứa bạn ngoài sân tập, có đứa con trai cầm ván trượt đến, mọi người giành nhau chơi. Người ta chơi không sao, tớ vừa trượt chưa được hai phút thì đã ngã một cái đau điếng, bây giờ thành thế này đây”.
“Cậu cũng thật là, không biết chơi thì đừng có chơi, chơi cái ấy dễ ngã lắm! Tớ chưa bao giờ dám chơi cả”. Lâm Nguyệt Loan luôn lùi xa ba bước với những đồ chơi dễ khiến con người mất thăng bằng.
“Tớ cũng đâu có định chơi cái đó, nhưng hôm đó đông người, ai cũng chơi rồi tớ hứng lên thử một tí, ai biết được tớ lại đen đủi mà ngã chứ! Haizz, không may mắn chút nào”. Giang Vũ Phi thở ngắn than dài.
Lâm Nguyệt Loan nhìn Vũ Phi rồi nói: “Nhìn cậu cứ như vừa từ Iraq trở về ấy”.
“Thôi đi, đừng cười tớ nữa. Đi cùng tớ đến bác sĩ, hôm nay phải đi thay thuốc”.
“Bố mẹ cậu đâu, sao không có ai ở nhà?”. Lâm Nguyệt Loan lúc này mới nhớ mình chưa gặp bố mẹ Vũ Phi.
“Bố tớ đi công tác một tuần rồi, mẹ thì hôm nay phải làm thêm”. Bố mẹ Vũ Phi làm việc trong một công ty thương mại của nước ngoài bận tối tăm mặt mũi. “Tớ có bố mẹ mà cứ như không”.
“Sao lại nói thế chứ, còn hơn tớ nhiều mà”.
Vũ Phi vốn chỉ định nói đùa, nhưng không muốn nói quá nhiều sợ ảnh hưởng đến Nguyệt Loan nên đã chuyển chủ đề: “Đi thôi, cùng tớ đến khoa chẩn đoán xương của bác sĩ Thành Bác Văn”.
Phòng chẩn đoán xương của bác sĩ Thành Bác Văn là một phòng khám rất hiện đại.
Nhân viên lễ tân vui vẻ chào đón các bệnh nhân. Cô cúi người tỏ ý xin lỗi và nói: “Bác Dư, thật ngại quá. Bác đợi thêm năm phút nữa”.
Vũ Phi đã hẹn giờ trước, hôm nay đến sớm cả mấy phút. “Chị Vương”, cô gọi tên nhân viên lễ tân một cách thân quen. “Em cũng phải đợi năm phút à?”.
“Xin lỗi Phi Phi, đáng lẽ chỉ phải đợi năm phút nhưng thời gian hội chẩn của bác sĩ Thành mới thay đổi xong nên chắc em phải đợi nửa tiếng, không sao chứ?”.
“Không sao ạ, đằng nào em cũng không có việc gì”.
Vũ Phi quay sang giới thiệu với Nguyệt Loan: “Loan Loan, đây là chị Vương, hàng xóm nhà tớ, nghe nói tớ bị gẫy tay nên giới thiệu tớ đến đây. Bác sĩ Thành là bác sĩ khoa xương tốt nhất ở thành phố A, người bình thường muốn gặp cũng không gặp được ý”.
“Em chào chị Vương”. Lâm Nguyệt Loan chào chị Vương rồi quay sang nhìn phòng khám một lượt. “Phòng khám đẹp như thế này, nhìn là có thể tưởng tượng ra danh tiếng của bác sĩ Thành rồi”.
Phòng khám này có hai tầng. Tầng dưới là nơi đón khách, tiếp khách và phòng chờ, được trang trí đẹp và tinh tế như khách sạn. Ghế sofa với họa tiết vải nghệ thuật được đặt rất hợp lý, bốn phía bằng những loại cây cảnh có sức sống mãnh liệt như cây trầu cảnh, phật châu, dừa cảnh… rất trang nhã và yên tĩnh. Sát tường đặt một bể cá, qua lớp kính trong suốt có thể nhìn thấy cá đang bơi, rong, đá và gỗ với hình thù kỳ dị… một thế giới nhỏ trong nước, là sự kết hợp hoàn mỹ giữa tự nhiên và nghệ thuật, khoa học.
Lâm Nguyệt Loan đi lên phía trước, Vũ Phi cũng tò mò đi theo, sau đó chỉ cho cô xem bằng tay trái: “Loan Loan, cậu nhìn hai con cá trong suốt này đặc biệt chưa”.
Lâm Nguyệt Loan nhìn theo hướng tay cô chỉ, quả nhiên trong làn nước xanh biếc có hai chú cá nhỏ, toàn thân trong suốt, giống như hai miếng thủy tinh đang đi chuyển. Hai người lại gần nhìn khiến hai chú cá bị kinh động nên vội vã lặn xuống. Hai cô gái cùng đuổi theo hai chú cá, còn quỳ hẳn xuống dưới đất để quan sát chúng ẩn nấp trong bụi cỏ.
Có tiếng bước chân vọng trên cầu thang, sau đó có tiếng nói: “Bác sĩ Thành, không cần tiễn nữa, hôm nay lại làm phiền bác sĩ rồi”. Tiếng phụ nữ ấm áp vang lên.
“Bà nói gì thế, bình thường thì vẫn khám định kỳ mà, chẳng qua là sớm mấy ngày thôi”.
“Bác sĩ có nhiều lịch hẹn, chúng tôi lại đến sớm mấy ngày làm đảo lộn lịch trình của bác sĩ. Thực sự xin lỗi, nhưng không đến thì thực sự chúng tôi không yên tâm được”.
“Tôi hiểu nỗi lòng của bà Minh, đằng nào cũng sắp xếp được thời gian nên không có gì trở ngại. A Lãng, lần này khiến mẹ cháu lo lắng quá rồi, lần sau không được như thế nữa”.
“Con biết rồi’”. Một giọng nói trong như nước vang lên, thật quen thuộc.
Lâm Nguyệt Loan bất chợt quay đầu lại nhìn, ngồi trong ghế sofa đằng sau cô, cách một chậu trầu cảnh rậm rạp, là Minh Nhật Lãng.
Cậu ăn mặc rất giản dị, áo sơ mi và quần bò xanh, màu trắng tinh khiết kết hợp với màu xanh, tràn đầy sức sống như cánh buồm căng gió trên biển xanh. Trang phục đơn giản mà thời thượng này là kiểu mà cô thích nhất, mặc lên người Minh Nhật Lãng thì càng chẳng có gì phải bàn cãi, là sự lựa chọn hợp lý nhất. Nhưng nghe hết đoạn đối thoại vừa rồi một lần nữa, Minh Nhật Lãng… cậu ấy cũng đến khám xương, cậu ấy bị ốm sao? Nhưng cậu ấy đâu có gãy tay hay gãy chân!
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha ![]() |