Mộ Thiện xới một bát cơm đặt trước mặt Đinh Hành: "Anh mà sa sút? Thế thì tôi càng chán hơn. Một con lạc đà gầy yếu cũng còn lớn hơn con ngựa, câu này là anh nói đấy nhé". ("Một con lạc đà gầy yếu cũng còn lớn hơn con ngựa" là câu nói trong "Hồng lâu mộng", chỉ người giàu có dù phá sản nhưng bộ khung vẫn hơn người nghèo khó)
Đinh Mặc phì cười, anh đúng là từng nói câu này.
Năm ngày trước Đinh Hành được phóng thích. Lúc đó cậu anh đã trao cho anh bản ghi lời khai của Mộ Thiện. Theo lời của Mộ Thiện, cô bị đánh ngất đi, sau đó bị nhốt ở một nơi xa lạ trong nhiều ngày, cuối cùng mới được thả ra. Lúc đó ở hiện trường xảy ra chuyện gì cô không hề hay biết. Vì vậy cô cũng không thể chứng minh Đinh Hành vô tội.
Đinh Hành nghe nói vậy lập tức đi tìm Mộ Thiện, anh đứng đợi dưới nhà cô một lúc lâu.
Khi bắt gặp ánh mắt kinh ngạc và gương mặt trắng bệch của Mộ Thiện, Đinh Hành lập tức cảm thấy thư thái hẳn.
Có lẽ Mộ Thiện không nhìn thấy gì nên cô mới được thả về; cũng có lẽ cô đã chứng kiến tất cả nhưng bị uy hiếp không được mở miệng, lẽ nào anh còn định kéo cô xuống nước?
Dù sao anh cũng đại khái đoán ra hung thủ là ai.
Nhưng người phụ nữ này quả nhiên có hành động ngoài dự liệu. Sau vài câu trao đổi khách sáo, cô đột ngột rút một tấm thẻ ngân hàng đặt vào tay Đinh Hành.
"Đây là một triệu rưỡi nhân dân tệ, mật mã là sáu chữ số cuối số điện thoại của anh. Đó là khoản thanh toán đợt đầu của dự án làm với bên anh, tôi mới chi một ít vào việc cần thiết". Thần sắc Mộ Thiện rất bình thản: "Bây giờ dự án dừng lại, tôi nên trả lại anh".
Giống như cô đoán anh sẽ đến tìm cô nên đã chuẩn bị từ trước.
Lúc Đinh Hành nhận lại tấm thẻ ngân hàng, tâm trạng anh vô cùng phức tạp. Cha anh bị bắn chết, anh em trở mặt, mấy ngày vừa qua anh đã lĩnh hội lòng người bạc bẽo như thế nào? Trong số những người anh quen biết, Mộ Thiện có thể coi là người nghèo nhất. Thế nhưng lúc anh giàu có, cô đã từ chối sự theo đuổi của anh; đến khi anh thất thế, cô không do dự trao cho anh gần như toàn bộ tài sản của cô.
Trong lòng Đinh Hành vốn còn một chút nghi ngờ Mộ Thiện, đến lúc này bay biến hết sạch.
Câu nói "Một con lạc đà gầy yếu cũng còn lớn hơn con ngựa" cũng có lý của nó. Đinh Hành trước đây có một số vụ đầu tư làm ăn phân tán dưới danh nghĩa riêng của anh, tuy so với Dung Thái chỉ là hạt cát trong sa mạc nhưng không đến nỗi thiếu một triệu năm trăm ngàn của Mộ Thiện.
Nghĩ đến đây, Đinh Hành múc một thìa canh nóng đưa lên miệng, anh cảm thấy dễ chịu đến mức mọi lỗ chân lông trên thân thể đều ngửi thấy mùi thơm ấm áp của nước canh.
Sau đó Đinh Hành định rút một điếu thuốc, thấy Mộ Thiện nhíu mày, anh dừng lại rồi rút tay về.
Mộ Thiện lên tiếng: "Anh nghênh ngang đột nhập vào nhà tôi, không sợ cảnh sát tưởng anh là kẻ trộm bắt anh đi hay sao?" Cô rõ ràng muốn ám chỉ anh lần sau đừng chưa chào hỏi đã vào nhà cô.
Đinh Hành đứng dậy mỉm cười: "Người của tôi canh ở bên dưới, không sao đâu". Anh cầm áo khoác comple và nhìn cô chăm chú: "Bữa cơm hôm nay tôi rất vui".
Mộ Thiện chống tay lên cằm: "Vui thì được rồi".
Đinh Hành nheo mắt cười cười.
Ở bên ngoài mọi người nhìn Đinh Hành bằng ánh mắt khác nhau: thương hại, khinh thường, kinh ngạc, cười cợt...Chỉ có Mộ Thiện, ngoại trừ hôm đầu tiên gặp lại anh, ánh mắt cô ẩn dấu sự bi thương, còn bây giờ cô đối xử với anh như hai người bạn cũ, cô không hề nhắc đến chuyện khác.
Như vậy càng tốt, anh không cần sự thương hại của bất cứ ai, đặc biệt là Mộ Thiện.
Trong lòng Đinh Hành hiểu rõ, nếu trước đây anh muốn theo đuổi cô là vì có cảm tình với cô thì bây giờ, tình cảm của anh giành cho cô thêm phần cảm kích và tôn kính.
"Mộ Thiện, tôi sẽ không bao giờ đến đây nữa". Đinh Hành cất giọng dịu dàng.
Mộ Thiện ngớ ra. Đinh Hành chậm rãi mặc áo comple, từ từ bước đến trước mặt cô.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tay anh nhẹ nhàng đặt lên vai, đầu ngón tay anh chạm nhẹ vào mái tóc dài mềm mại của cô.
"Mộ Thiện, tạm biệt em. Khi nào trở lại như ngày xưa, tôi sẽ quay về theo đuổi em".
Chiếc xe Buick thương vụ màu bạc cuối cùng biến mất trong màn đêm đen. Mộ Thiện buông rèm cửa sổ, thu về ánh mắt đờ đẫn.
Đồng thời Mộ Thiện nhắn tin cho Đổng Tuyên Thành, Đinh Hành đi rồi, cô bình an vô sự. Lúc nhìn thấy Đinh Hành ở trong nhà cô, Mộ Thiện lập tức gọi điện thoại cho Đổng Tuyên Thành. May mà Đinh Hành không hề có ác ý.
Việc Đinh Hành có quay về theo đuổi cô hay không đối với Mộ Thiện chẳng quan trọng. Bởi vì cô không muốn dính dáng đến hắc đạo trong phần còn lại của cuộc đời. Trần Bắc Nghiêu cũng thế, mà Đinh Hành cũng vậy, bọn họ đều không thuộc thế giới của cô. Thế giới của cô là thế giới trong sạch, chỉ có những con người nhỏ bé nỗ lực làm việc, sống yên ổn bình lặng.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |