"Mình sẽ không sao đâu". Mộ Thiện nhủ nhầm, khi bị cảnh sát bắt đi, cô bắt gặp hai người đàn ông trông quen quen, bọn họ nhất định là người Trần Bắc Nghiêu cử đến bảo vệ cô.
Chắc chắn anh sẽ cứu cô, cô không cần phải lo lắng.
Dường như để khảo nghiệm ý chí của Mộ Thiện, cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, ánh sáng từ ngoài hành lang hắt vào, mấy người đàn ông đi vào phòng.
"Đã nghĩ kỹ chưa?", là giọng nói của người cảnh sát mập mạp.
Mộ Thiện cất giọng kiên định: "Tôi không có gì để nói".
Tên cảnh sát mập mạp cười nhẹ một tiếng, hắn đột nhiên giơ tay bóp mạnh cằm Mộ Thiện. Mộ Thiện đau đớn há miệng, một dòng nước chảy vào miệng cô. Dòng nước có vị thơm nhè nhẹ, nhưng đối với Mộ Thiện giống như thuốc độc. Cô ra sức giãy giụa hòng nôn hết ra ngoài. Tên cảnh sát đó giữ chặt mặt cô, ra sức đổ thêm vào, cho đến khi Mộ Thiện ho sặc sụa hắn mới thôi.
"Sếp, con bé này ở thành phố Lâm liệu có thân phận gì không? Cẩn thận đừng để gây phiền phức". Người cảnh sát thư sinh nói nhỏ.
Mộ Thiện định lên tiếng nói ra tên Trần Bắc Nghiêu, đó là chỗ dựa duy nhất của cô hiện nay.
Nhưng Mộ Thiện đột nhiên ngậm miệng.
Người cảnh sát thư sinh cố ý nói cho cô nghe. Nếu bây giờ nhắc đến tên Trần Bắc Nghiêu, chỉ e sẽ trúng kế bọn họ.
Một lúc sau, thấy Mộ Thiện vẫn không lên tiếng, tên cảnh sát mập mạp cười nham hiểm: "Cô Mộ, chúng tôi hỏi cô lần cuối. Nếu cô không nói, tối nay cô sẽ bị một đám lưu manh đột nhập vào phòng thay nhau cưỡng bức. Cô vừa bị cho uống thuốc gây ảo giác nên không thể chỉ ra hung thủ. Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, hờ hờ..."
Thuốc bắt đầu phát tác, Mộ Thiện ra sức cắn chặt môi, đau đớn khiến cô tỉnh táo hơn một chút. Cô cất giọng lạnh lùng vô cảm: "Các anh thả tôi, tôi có thể lập tức bỏ tiền tìm mười cô gái xinh đẹp cho các anh. Các anh đừng một phút hồ đồ mà phạm tội ác".
Đám cảnh sát ngây người, tên mập phì cười: "Thú vị thật đấy, nhưng tôi thích cô em hơn".
Mộ Thiện "ờ" một tiếng rồi đột nhiên cười lớn: "Thế thì các anh không phải vì chữ sắc rồi, chắc chắn có người muốn các anh chơi tôi, người đó trả bao nhiêu, tôi sẽ trả gấp đôi".
Mộ Thiện dứt lời, đám cảnh sát yên lặng vài giây, tên cảnh sát thư sinh cất giọng lạnh lùng: "Đừng nhiều lời nữa, xử lý cô ta đi!"
Mộ Thiện lại "ờ" một tiếng, khiến đám cảnh sát không biết đâu mà lần. Sau đó bọn họ nghe thấy thanh âm chắc nịch của Mộ Thiện: "Cũng không phải vì tiền? Thế thì chỉ có một khả năng, các anh không thể đắc tội với người muốn chơi tôi. Ở thành phố Lâm này, nhân vật mà giới cảnh sát không thể đắc tội chỉ có mấy người: Lữ Triệu Ngôn? Đinh Hành? Hay là...phó thị trưởng Ôn?"
Đám cảnh sát đứng im một chỗ, nhất thời không một ai tiến lên.
Đầu Mộ Thiện ngày càng nặng trĩu, cô cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng nói thều thào: "Tôi khuyên các anh tốt nhất đừng động đến tôi. Trên đường có nhiều người nhìn thấy các anh đưa tôi đi, lẽ nào các anh sẽ giết tôi diệt khẩu? Nếu các anh dám động đến tôi, tôi có nhiều bạn bè ở Bắc Kinh, dù không thể động đến thủ phạm thật sự đứng đằng sau nhưng việc trả thù mấy người cảnh sát thấp cổ bé họng ở thành phố Lâm dễ như trở bàn tay. Hơn nữa nếu sự việc vỡ lở, người giật dây các anh lẽ nào không bỏ xe giữ tướng sao?"
Đám cảnh sát trầm mặc một lúc, sau đó tên cảnh sát thư sinh mở miệng: "Cô ta dọa chúng ta đó, để tôi lên trước".
Ý thức của Mộ Thiện đã bắt đầu tiêu tan, thậm chí cả bước chân của người cảnh sát cô cũng không nghe rõ.
Cô chỉ cảm thấy có người ra ra vào vào, cửa phòng bị đóng kín và khóa chặt. Bởi vì căn phòng khép kín nên không có một chút ánh sáng. Mộ Thiện không biết đám cảnh sát đó ở gần hay xa người cô?
Những lời cô nói vừa rồi chỉ là nói mạnh mồm. Bây giờ nỗi sợ hãi như dòng thác lũ nhấn chìm trái tim cô.
Thế nhưng đứng trước nguy cơ bị cưỡng bức, Mộ Thiện vẫn không muốn khai ra Trần Bắc Nghiêu. Cô nghĩ, đó là vì ở trong lòng cô, tính mạng của anh còn quan trọng hơn trinh tiết của cô.
Cũng giống như đạo đức và tín ngưỡng của cô quan trọng hơn tình yêu của hai người.
Giá trị quan này trong mắt người khác có lẽ rất buồn cười và gàn dở, nhưng Mộ Thiện lại kiên trì một cách ngoan cố.
Mộ Thiện muốn mở mắt nhưng không thể mở nổi, cô đau đớn nghĩ thầm, có lẽ Trần Bắc Nghiêu không kịp đến cứu cô.
Cuối cùng trong bóng tối, một bàn tay lạnh lẽo giữ thắt lưng Mộ Thiện, một bàn tay khác từ bắp chân cô xoa ngược lên trên, bàn tay đó tốc váy cô, vuốt dọc theo đùi cô tới nơi thầm kín nhất
Chương 11 - Tình yêu không phải là tất cả
Mộ Thiện mở mắt, cô lờ mờ nhìn thấy trần nhà chạm trổ đẹp đẽ, ở giữa treo đèn chùm thủy tinh ngay trên đầu cô.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |