Mộ Thiện lại về quê, tìm đến nhà Diệp Vi Nông. Nhưng trong ngôi nhà lụp xụp của cô chỉ còn một mình bà ngoại bảy mươi tuổi, bà cũng chẳng biết tung tích của cô.
Thế là mối quan hệ giữa hai người bị gián đoạn từ đó.
Nghe câu chất vấn của Mộ Thiện, Diệp Vi Nông mỉm cười: "Thiện Thiện, lúc đó xảy ra một số chuyện, tớ không muốn đối diện với bản thân, cũng không muốn đối diện với cậu". Thần sắc cô bình thản: "Bây giờ tớ sống rất tốt, cậu yên tâm đi".
Mộ Thiện gật đầu: "Thế thì tốt".
Diệp Vi Nông không muốn kể, cô cũng không muốn ép bạn. Dù bốn năm trôi qua nhưng vẫn họ tin tưởng nhau như ngày nào, thế mới là tri kỷ.
Diệp Vi Nông nhìn Trần Bắc Nghiêu: "Bắc Nghiêu, chiều nay tôi muốn ở cùng cậu ấy, anh không để bụng đấy chứ?"
Trần Bắc Nghiêu đứng dậy: "Không cần đâu, chiều nay tôi có công chuyện, nhường nơi này cho hai người, sẽ không có ai làm phiền hai người". Anh quay sang Mộ Thiện: "Tối muộn tôi sẽ đến đón em".
Sau khi Trần Bắc Nghiêu rời khỏi phòng ăn, hai người phụ nữ nhìn nhau mỉm cười rồi bắt đầu nhỏ to tâm sự, Diệp Vi Nông đột ngột nói: "Cậu có biết Trần Bắc Nghiêu đang làm gì không?"
Mộ Thiện nhìn Diệp Vi Nông với ý tứ khác: "Cậu cũng thần thông quảng đại thật đấy".
Diệp Vi Nông gật đầu: "Mấy hôm trước Trần Bắc Nghiêu đến tìm tớ, anh ta nhắc đến cậu, tớ còn không tin nổi. Nếu không nể mặt cậu, tớ chẳng thèm giao thiệp với anh ta. Sao cậu lại bị cuốn vào vụ Dung Thái?"
Mộ Thiện nhìn Diệp Vi Nông bằng ánh mắt dò xét. Diệp Vi Nông không định dấu diếm: "Cậu đừng cười tớ, tớ chẳng có bản lĩnh gì đâu, chỉ là người đàn ông tớ đang sống chung làm việc trong chính quyền thành phố. Không có nhiều người biết vụ này, tớ cũng không hiểu tại sao anh nhà cậu lại mò ra tớ?".
Thảo nào Trần Bắc Nghiêu muốn cô làm cầu nối. Không biết là nhân vật nào? Quan chức chính quyền chắc tuổi cũng không còn trẻ, đa phần đã có gia đình. Nhưng thấy thần sắc Diệp Vi Nông hết sức bình thản, Mộ Thiện cũng không tiện hỏi sâu hơn.
Mộ Thiện giải thích: "Tớ vào Dung Thái qua một cơ hội ngẫu nhiên. Lưu Minh Dương, giám đốc bộ phận phát triển chiến lược của Dung Thái giới thiệu dự án cho tớ".
Diệp Vi Nông "ồ" một tiếng rồi nói tiếp: "Tớ biết anh ta, hôm trước Trần Bắc Nghiêu đến tìm tớ, anh ta cũng đi cùng. Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tớ, cậu định quay về bên Trần Bắc Nghiêu sao?"
Mộ Thiện trầm mặc hồi lâu.
Sau khi rời khỏi phòng ăn, Trần Bắc Nghiêu châm một điếu thuốc, anh đứng ngoài hành lang một lúc rồi mới đi ra phía cửa nhà hàng.
Vừa đến đại sảnh, giám đốc nhà hàng vồn vã chào hỏi: "Trần tổng, anh đi rồi à?"
Trần Bắc Nghiêu gật đầu, ánh mắt anh dừng lại ở quầy lễ tân, nơi thấp thoáng có giỏ cam đỏ. Anh lại quay sang giám đốc nhà hàng: "Có cam đường phèn chưa?"
"Có rồi, họ vừa mang đến nên còn tươi lắm. Tôi bảo người cắt ra đĩa nhé!"
"Không cần, đưa cho tôi vài quả".
Trần Bắc Nghiêu cầm túi cam đường phèn. Đây là loai quả trước đây hai cô gái rất thích, lúc đó anh thường mua cho Mộ Thiện, cô lại cầm đi chia cho Diệp Vi Nông.
Trên hàng lang phảng phất tiếng nhạc êm dịu, Trần Bắc Nghiêu chậm rãi đi tới phòng ăn riêng. Vừa định đẩy cửa bước vào, anh đột nhiên nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Mộ Thiện: "Tớ đã nói với cậu rồi, đừng cho anh ấy biết chuyện trước kia".
Tay Trần Bắc Nghiêu dừng trong không trung.
Diệp Vi Nông im lặng một giây rồi hỏi lại: "Chuyện trước kia? Là chuyện mẹ cậu đứng trên sân thượng ép cậu quỳ xuống viết huyết thư, không chia tay anh ta mẹ cậu sẽ nhảy lầu? Hay là chuyện cậu mang thai đứa con của anh ta năm mười bảy tuổi, bị lén lút đưa về quê phá thai?"
Trần Bắc Nghiêu ngẩng đầu, đôi mắt đen của anh thẫm lại.
Mộ Thiện không lên tiếng, Diệp Vi Nông lại nói tiếp: "Trần Bắc Nghiêu tâm tư thâm sâu, năm đó cậu chủ động nói lời chia tay anh ta, cậu tưởng anh ta sẽ không mang hận sao? Bây giờ nếu cậu định nối lại mối quan hệ với anh ta, thì cậu nên cho anh ta biết mọi tủi nhục cậu phải gánh chịu, làm vậy mới tốt cho cậu".
Giọng nói lãnh đạm của Mộ Thiện truyền tới: "Cậu hãy giúp anh ấy, coi như nể mặt tớ. Còn tớ không định nối lại mối quan hệ với anh ấy".
Diệp Vi Nông dường như không tin nổi: "Thời đại học cậu vẫn còn yêu anh ta..."
"Tớ không yêu anh ấy nữa". Mộ Thiện cắt ngang lời Diệp Vi Nông: "Tớ không thể đến với anh ấy. Thà tớ đi yêu một người đàn ông nghèo khó nhưng chính trực và lương thiện".
Ngoài cửa, Trần Bắc Nghiêu cứng đờ, thân thể anh như bị yểm bùa nên hóa đá.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |