Tiền vẫn chưa gom đủ, còn lâu mới đủ.
Nhưng sau khi bình tĩnh suy nghĩ, Mộ Thiện cảm thấy không đến nỗi quá bi quan, cô định đến công ty đầu tư của đối phương để thương lượng. Mộ Thiện nghĩ, người làm ăn thường tính đến lợi ích đầu tiên, nếu họ tố cáo ra công an, cùng lắm mẹ cô ngồi tù, còn đối phương sẽ không nhận được một cắc. Cô sẽ đi đàm phán với đối phương, đề nghị họ phân kỳ bồi hoàn.
Sau khi tính xong đối sách, Mộ Thiện mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Cô nhanh chóng thu dọn hành lý, bắt taxi đi sân bay. Sau khi mua vé về thành phố Lâm, Mộ Thiện gọi điện thoại cho mẹ cô.
"Đó là công ty đầu tư Gia Đạt, hình như do một doanh nghiệp ở thành phố Lâm mở". Bà Mộ ngẫm nghĩ một lúc rồi lên tiếng.
"Công ty đầu tư Gia Đạt?" Mộ Thiện thấy cái tên này hơi quen tai.
"Đúng rồi". Bà Mộ nói tiếp: "Giám đốc của công ty đó là một cậu thanh niên còn khá trẻ, hình như họ Châu".
Mộ Thiện lập tức có phản ứng: "Họ Châu? Châu Á Trạch?"
Cô biết công ty đầu tư Trần thị của Trần Bắc Nghiêu có thành lập một công ty đầu tư hàng hóa kỳ hạn, tên công ty này chính là Gia Đạt.
"Đúng...đúng rồi! Hình như là tên đó".
Cúp điện thoại, Mộ Thiện không dám tin vào cảnh ngộ hiện tại của cô.
Tại sao chỉ sau một đêm, bố mẹ cô đồng thời xảy ra chuyện? Cô đột nhiên cùng đường bí lối, mà con đường duy nhất đều hướng tới Trần Bắc Nghiêu?
Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Đây chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên hay do con người làm ra?
Nếu đúng là do con người làm ra thì phải mất nhiều thời gian mới có thể sắp đặt cục diện này. Kẻ nào có lòng nhẫn nại cài bẫy người nhà của cô lâu như vậy?
Lòng Mộ Thiện lạnh toát, cô không thể tin nổi suy đoán vừa vụt qua đầu.
Sao có thể? Sao anh có thể ép cô? Sao anh có thể ra tay với bố mẹ cô?
Chẳng phải anh luôn là người dịu dàng nhẫn nhịn, anh đồng ý để cô ra đi hay sao? Chẳng phải anh hứa sẽ không tìm cô nữa hay sao?
Ngồi ở phòng chờ lên máy bay, Mộ Thiện bấm số gọi cho Châu Á Trạch. Cô gọi tới ba lần nhưng không ai nghe máy.
Mộ Thiện lại gọi cho Trần Bắc Nghiêu, vẫn không có người bắt máy. Tiếng tút tút ở đầu kia điện thoại khiến cô đổ mồ hôi lạnh.
Mộ Thiện vốn đã chuẩn bị xong kế sách và lời nói thuyết phục công ty đầu tư. Sự việc diễn ra bất ngờ làm cô không biết đường nào mà lần. Ngồi trên máy bay, nhìn ra tầng tầng lớp lớp mây trắng ở bên ngoài, Mộ Thiện cảm thấy chuyến đi về thành phố Lâm lần này trở nên nguy hiểm, xa lạ và mất phương hướng.
Cô chỉ có thể an ủi bản thân: Nếu đúng là Trần Bắc Nghiêu gây ra, bố mẹ cô chắc chắn sẽ không sao.
Khi máy bay hạ cánh xuống đường băng, Mộ Thiện nghe thấy hành khách ở mấy hàng ghế trước xì xào bàn tán. Cô nhìn ra bên ngoài qua ô cửa nhỏ, thấy một chiếc xe BMW màu đen bóng loáng đỗ cạnh đường băng.
Nhân vật tai to mặt lớn cỡ nào mới có thể đỗ xe ở đây?
Mộ Thiện là người xuống máy bay cuối cùng. Khi cô đặt chân xuống đất, cửa xe BMW lập tức mở ra và một người đàn ông bước xuống. Người đàn ông mỉm cười với Mộ Thiện, cô nhận ra anh ta, chính là người cô gặp ở Bắc Kinh mấy hôm trước.
"Chị dâu!" Người đàn ông cung kính cúi chào: "Lão đại đang đợi chị ở biệt thự".
Mộ Thiện gật đầu, cúi xuống ngồi vào xe ô tô.
Trên đường đi tới ngôi biệt thự trang nhã đẹp đẽ nằm ở khu vực yên tĩnh trong thành phố, Mộ Thiện cảm thấy lòng cô trống trải vô cùng. Người đàn ông đó biết rõ khi nào cô trở về, anh thậm chí không hề che dấu chuyện anh là người thao túng ở đằng sau.
Đôi bàn tay đang đặt trên đầu gối của Mộ Thiện run nhẹ.
Anh quả nhiên giữ lời hứa không đi tìm cô.
Anh quả nhiên không còn là cậu thiếu niên đơn thuần của năm nào.
Anh lặng lẽ giăng bẫy, ép cô quay về tìm anh.
Chương 21 - Cách của Trần Bắc Nghiêu
Mộ Thiện dừng bước ở trước cửa thư phòng.
Tâm phúc của Trần Bắc Nghiêu đều ở trong phòng. Ánh hoàng hôn dìu dịu của đầu mùa thu hắt vào phòng, chiếu sáng gương mặt bọn họ, gương mặt của những người thuộc độ tuổi khác nhau nhưng ánh mắt đều lộ vẻ tinh anh lạnh lùng, giống như đều được đúc từ một khuôn mẫu.
Trần Bắc Nghiêu cũng từ khuôn mẫu đó?
"Chị dâu!" Lý Thành là người đầu tiên nhìn thấy Mộ Thiện, anh ta lập tức đứng dậy. Những người đàn ông khác lần lượt đứng lên chào "Chị dâu!". Châu Á Trạch thậm chí còn cười hì hì: "Ôi, chị dâu nỡ bỏ cả Bắc Kinh để về đây à?"
Chỉ có Trần Bắc Nghiêu vẫn ngồi trên ghế sofa đơn không hề nhúc nhích. Anh mặc áo sơ mi màu xanh lam viền trắng, khiến bóng dáng anh càng lạnh lẽo hơn. Bởi vì vết thương chưa lành hẳn nên sắc mặt anh vẫn còn nhợt nhạt, nhưng ánh mắt anh bình thản, tạo nên vẻ đẹp khác với lúc bình thường.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha ![]() |