Mộ Thiện không ngờ anh chuẩn bị nhiều như vậy, cô ngồi đơ ra đó chẳng nói được một lời nào.
Gần cuối bữa ăn, trên mặt bố mẹ Mộ Thiện điều hiện nụ cười hài lòng. Nhờ cách cư xử khéo léo và tài ăn nói của Trần Bắc Nghiêu, không khí bữa ăn tương đối dễ chịu. Mộ Thiện cảm thấy bản thân cô trước mặt bố mẹ chưa bao giờ thoải mái như lúc này trong suốt tám năm qua.
Khi bữa cơm gần kết thúc, có người gõ cửa phòng ăn.
Một vệ sỹ từ bên ngoài đi vào gật đầu với Trần Bắc Nghiêu. Sau đó có mấy người đàn ông trung niên đi vào phòng, dẫn đầu là một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi diện mạo đôn hậu.
Ông ta bước tới bắt tay Trần Bắc Nghiêu: "Trần tổng! Cậu đến huyện Thần mà chẳng chịu thông báo gì cả, nếu không phải giám đốc khách sạn nói cho chúng tôi biết cậu ăn cơm ở đây thì làm sao gặp được cậu."
Trần Bắc Nghiêu mỉm cười bắt tay bọn họ: "Chỉ là cơm gia đình, tôi không dám làm phiền các vị."
Ông Mộ vừa kinh ngạc vừa vui mừng đứng dậy: "Huyện trưởng Triệu! Huyện phó Tô, đúng lúc quá." (Huyện trưởng tương đương chức chủ tịch huyện ở Việt Nam)
Mọi người chào hỏi hàn huyên.
Huyện trưởng Triệu nghe Trần Bắc Nghiêu nói đến "cơm gia đình", khi đưa mắt nhìn Mộ Thiện ông ta lập tức hiểu ra vấn đề. Ông ta tươi cười chào ông Mộ rồi quay sang Trần Bắc Nghiêu: "Trần tổng còn bận chuyện gia đình, chúng tôi không làm phiền nữa, khi nào rảnh rỗi cậu nhớ sang chỗ chúng tôi uống trà".
Trần Bắc Nghiêu trả lời khách sáo: "Đâu có gì, lát nữa tôi sẽ đi kính rượu các vị. Lần sau huyện trưởng Triệu có dịp đến thành phố Lâm, nhất định phải liên lạc với tôi đấy".
Cả đám người ồn ào đi ra ngoài. Bà Mộ nhìn Mộ Thiện, ánh mắt bà lộ vẻ vui mừng. Mộ Thiện hiểu suy nghĩ của mẹ cô, lần trước bố cô xảy ra chuyện, mọi người đều quay lưng. Hôm nay chứng kiến cảnh các lãnh đạo huyện Thần xum xoe quanhTrần Bắc Nghiêu, bố mẹ cô tự nhiên cảm thấy vận đen đã qua.
Ngồi thêm một lúc nữa, Trần Bắc Nghiêu cầm ly rượu đứng dậy, anh xin phép ra ngoài đi kính rượu các vị lãnh đạo.
Khi Trần Bắc Nghiêu rời khỏi phòng, bà Mộ vẫn dõi theo bóng lưng anh, bà cười tươi: "Thằng bé này thay đổi nhiều quá!". Ông Mộ gật đầu: "Thanh niên phải biết vươn lên mới có tiền đồ".
Mộ Thiện nhìn ra khung cửa trống không, trong lòng cô xuất hiện sự mong ngóng trần tục.
Trần Bắc Nghiêu của ngày hôm nay là một người đàn ông xuất sắc áo gấm về quê, là một người có thể hóa giải thái độ căm ghét của bố mẹ cô, chuyện này từng là giấc mộng của cô trong bao nhiêu ngày tháng. Hôm nay giấc mộng cuối cùng cũng trở thành hiện thực.
Có lẽ việc anh về đây ngày hôm nay là đúng đắn. Anh dùng thực lực và thái độ khiêm tốn tháo bỏ nút thắt nhục nhã trong lòng bố mẹ cô. Sự phóng túng của cô và anh trước kia không còn là vết nhơ trong mắt bố mẹ cô nữa.
Dù sau này cô và anh chia tay, cuối cùng cô cũng đã vượt qua cửa ải bố mẹ. Đây là điều cô mong muốn trong suốt tám năm qua. Anh đã thật sự cho cô, như anh nói, anh sẽ không để cô phải chịu tủi nhục và tổn thương.
Buổi tối Trần Bắc Nghiêu nghỉ lại ở khách sạn.
Mộ Thiện tắm xong quay về phòng, cô thấy mẹ ngồi bất động ở đầu giường.
"Mẹ đang nghĩ gì vậy?" Mộ Thiện mỉm cười ngồi xuống cạnh bà Mộ.
Bà Mộ giơ tay vuốt tóc cô. Bàn tay trắng trẻo ngày nào bây giờ gầy guộc khô ráp, duy chỉ có sự dịu dàng và thương yêu là không thay đổi.
"Thiện Thiện, con nói thật cho mẹ biết, thằng đó đối xử với con có tốt không?" Bà Mộ hỏi.
Mộ Thiện gật đầu: "Rất tốt ạ. Nếu không con đã chẳng quay lại với anh ấy".
Bà Mộ nghe xong mỉm cười: "Cũng phải, ai có thể bắt nạt Thiện Thiện của mẹ". Bà thở dài: "Không ngờ thằng đó bây giờ khá như vậy, mẹ và bố đã thương lượng rồi, bố con cũng đồng ý. Không phải vì nó có nhiều tiền, bố con nói, thằng bé này đã thay đổi nhiều, bây giờ trở thành đối tượng chững chạc, trầm ổn và đáng tin cậy. Mẹ thì không bận tâm đến điều đó, mẹ chỉ thấy nó rất có lòng với con, mẹ mong hai đứa hãy sống tử tế, con hiểu ý mẹ không?"
Mộ Thiện gật đầu, cô nắm tay mẹ và vùi mặt vào lòng bàn tay ấm áp của bà Mộ.
Ngày hôm sau, theo lời dặn của mẹ, Mộ Thiện đưa Trần Bắc Nghiêu đi gặp họ hàng và bạn bè thân thiết. Tất nhiên cô nhận được vô số lời tán thưởng và ngưỡng mộ của mọi người.
Điều này khiến bà Mộ càng vui mừng, đến buổi chiều, bà đã một điều "Tiểu Trần" hai điều "Tiểu Trần".
Đến buổi tối, mấy người bạn học hồi cấp ba sống ở huyện mời Mộ Thiện ăn cơm. Trần Bắc Nghiêu đương nhiên đi cùng cô.
Chuyện của Mộ Thiện và Trần Bắc Nghiêu năm đó cả trường đều biết, có người nhận ra Trần Bắc Nghiêu, tất cả đều kinh ngạc. Bữa cơm diễn ra trong không khí náo nhiệt, mọi người nói Trần Bắc Nghiêu cuối cùng cũng có thể ôm mỹ nhân về nhà, chuốc anh hết chén rượu này đến chén rượu khác. Trần Bắc Nghiêu không từ chối, ánh mắt nhìn Mộ Thiện càng dịu dàng.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha ![]() |