Nhưng Trác Hạo ơi, bây giờ em cũng muốn được tham lam như những cô gái khác, muốn được đòi anh cái này cái nọ. Đợi đến khi anh biết, kỳ thực em cũng tầm thường như vậy thôi, đến khi anh chán ngấy em, đến khi anh không chịu được nữa mà nói rằng: "Tô Nhã, chúng mình chia tay đi."
Đúng thế, tôi đang đợi, đợi hai tiếng "chia tay" từ Trác Hạo.
Hôm đó, Tiêu Tiêu đã hỏi tôi: "Các cậu sẽ chia tay thật à?"
Tôi nói: "Chẳng nhẽ lại không? Rồi ngồi đấy chờ ngày thằng cha công tử đa tình này tùy ý vứt mình đi như vứt manh áo cũ? Bây giờ tớ vẫn còn trẻ, làm lại từ đầu cũng chẳng sao, cùng lắm coi đây như lần đầu nếm trải mùi vị cay đắng của tình yêu, chứ chờ đến lúc hoa tàn nhị héo rồi mà bị vứt bỏ, sợ rằng có muốn khóc cũng chẳng thành tiếng được nữa!"
Tiêu Tiêu nói: "Nhưng mà, cậu định nói với Trác Hạo thế nào?"
Tôi thở dài: "Tớ không nói mà đợi anh ta nói trước."
Tôi rất hiểu Trác Hạo. Mặc dù kém anh ta nhiều tuổi, chỉ mới tốt nghiệp đại học, nhưng tôi thực sự hiểu rõ con người anh ta.
Anh ta ôn hòa, lịch thiệp. Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài. Núp dưới bề ngoài ấy là bản tính kiêu ngạo và không chịu khuất phục đã ăn sâu vào tận xương tủy. Bản tính kiêu ngạo đó nhất định không cho phép anh ta để một đứa con gái non nớt như tôi đá. Vì không đời nào chịu thất bại, nhất định anh ta sẽ đối xử ngày càng tốt hơn với kẻ đang muốn đá anh ta, tốt đến nỗi cô nàng sẽ hoàn toàn mất hết sức chống cự, tiếp tục rơi vào bẫy tình của anh ta, lần này còn sâu hơn. Sau đó, anh ta chỉ việc ung dung mà đá tung cô nàng đi.
Tiêu Tiêu nghe những phân tích của tôi xong, hoang mang hỏi: "Lòng dạ con người thật đáng sợ! Cậu đã biết rõ anh ta như vậy rồi mà lúc đầu còn nhận lời yêu làm gì?" Tôi chỉ biết cười gượng.
Người ta khi đã sập bẫy tình rồi liệu lý trí còn đủ minh mẫn không? Chẳng phải đều tự lừa mình lừa người, mắt nhắm mắt mở sống cho qua ngày sao. Hạnh phúc ngọt ngào chẳng qua chỉ là chìm đắm trong thế giới hư ảo mà sự chiều chuộng của anh ta tạo ra cho cô mà thôi, sau đó chính sự ngu ngốc điên cuồng của cô sẽ từng bước giúp anh ta che mắt cô lại.
Tôi trịnh trọng tuyên bố với Tiêu Tiêu: "Tiêu Tiêu, cậu thấy đấy, sau lần va vấp này, về sau tớ nhất định không bao giờ để tình cảm điều khiển và chi phối bản thân mù quáng như vậy nữa. Tớ sẽ không để trò chơi ái tình dắt mũi thêm lần nào nữa đâu!"
Quan điểm cấp tiến của tôi hoàn hảo là vậy, nhưng tôi đã quên mất một điều, đó là chẳng ai có thể đạo diễn nổi trò chơi ái tình.
Tới Thúy Bảo Trai, tôi khoác lên mặt nụ cười rạng rỡ hạnh phúc, tỏ vẻ vô cùng đắm đuối, si mê sợi dây chuyền kim cương mới được bày bán với số lượng hạn chế mà Trác Hạo đã nhắc tới. Không biết Trác Hạo có vung tay mạnh thế này khi mua đồ tặng cô nàng hồng nhan tri kỷ kia không. Liệu có phải xét về giá tiền các món nữ trang, tôi vẫn được coi là người nặng ký hơn cả?
Từ Thúy Bảo Trai đi ra, tôi nghĩ, dù sao dây chuyền cũng đã lấy rồi, đóng kịch cũng nên đóng cho tròn vai, tầm thường thì cứ tầm thường hết cỡ đi. Thế là cả ngày hôm đó, tôi kéo Trác Hạo vào hết tiệm này đến hiệu nọ. Hàng đẹp hàng tốt la liệt trước mắt nhưng tôi chỉ chọn đồ đắt tiền, không cần biết có hợp hay có dùng đến hay không. Mỗi khi chọn xong đồ, đứng bên cạnh nhìn Trác Hạo thanh toán, gương mặt tôi vẫn tươi cười rạng rỡ nhưng trong lòng thì oán hận vô cùng. Anh ta rút ví trả tiền mua đồ cho gái quả là tự nhiên phóng khoáng. Nhưng anh ta càng tự nhiên tôi lại càng khó chịu, động tác thành thục như vậy mà đến tận hôm nay tôi mới có cơ hội chứng kiến, để đạt đên trình độ này trước đây anh ta đã phải luyện tập bên bao người con gái khác rồi.
Mang trong mình nỗi uất hận chua xót, trọn ngày hôm đó tôi quả thực đã khiến anh ta bỏ ra không ít tiền. Buổi tối anh ta đưa tôi về nhà, trước khi xuống xe hình như còn định hôn tạm biệt nhưng tôi lập tức giơ phắt hai nắm tay đang cầm đủ loại túi to túi nhỏ, nở một nụ cười hồn nhiên - rạng rỡ - hạnh phúc - thỏa mãn nói với anh: "Hôm nay anh thật tốt! Tặng em bao nhiêu đồ đẹp thế này! Về sau nếu ngày nào cũng như hôm nay chắc em chết vì đẹp quá!"
Khóe mắt Trác Hạo giật giật. Tôi cười gằn trong bụng, thầm nghĩ tốt nhất cái miệng anh cũng nên mấp máy đi, rồi nói với tôi: Tô Nhã, chúng mình chia tay thôi!
Nói tạm biệt xong tôi vội vàng quay người bước xuống xe.
Nghĩ về những nụ hôn giữa tôi và Trác Hạo, nhất định sau này không được để chúng xảy ra thêm một lần nào nữa.
Về đến nhà, cả bố và mẹ đều có nhà. Trông thấy đống túi to túi nhỏ trong tay tôi, vẻ mặt bỗng rạng rỡ hẳn lên, mẹ gật gù nói: "Trác Hạo quả là đứa không tệ! Trác Hạo quả là không tệ với con! Sau này Trác Hạo nhất định cũng sẽ không tệ với bố mẹ đâu!"
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |