Đầu dây bên kia, Tiêu Tiêu ngừng cười, nghiêm túc nói: "Tô Nhã, biết mình vẫn còn hấp dẫn là được rồi, đứng đùa với lửa, cậu nhóc đó học trường nào cậu còn chẳng biết nữa là! Tình cảm là thứ không thể bông đùa, đừng bốc đồng nghe theo cảm giác. Giờ mới là bắt đầu, đừng lún sâu quá! Tớ chỉ có thể nói vậy thôi, phần còn lại tự cậu ngẫm nghĩ đi!"
Nói chuyện với Tiêu Tiêu xong, tôi mang nỗi ưu tư ra cửa sổ ngồi ngẫm nghĩ. Tôi mới phát hiện ra người yêu mình bắt cá hai tay, sau đó lại bị một thằng nhóc choai choai hôn. Sao mọi thứ cứ rối tinh rối mù lên thế này!
Hết đau lòng chuyện Trác Hạo chơi bời bên ngoài, nghĩ đến chuyện bị Ninh Hiên"cưỡng hôn", tôi thấy có một cảm giác kỳ lạ đang dần nhen nhóm trong lòng, muốn nén lại mà không sao nén nổi.
Đúng, những gì vừa xảy ra quả thực hơi bất thường. Nhưng, khi đôi môi Ninh Hiên áp chặt lên môi tôi, tại sao tim tôi lại loạn nhịp đến vậy? Nụ hôn ngoài ý muốn của hắn làm trái tim tôi đập mạnh hơn bất kỳ nụ hôn nào giữa tôi và Trác Hạo, một cảm giác rung động, tươi mới.
Lẽ nào do hai cốc bia đã uống?
Càng nghĩ càng rối, tôi lắc đầu nguầy nguậy, muốn gạt bỏ hình ảnh Trác Hạo phụ tình, và cả khuôn mặt đẹp trai của Ninh Hiên cùng nụ hôn nóng bỏng hắn đặt lên môi tôi ra khỏi đầu.
Trước mắt, vấn đề với Trác Hạo còn chưa giải quyết xong, tốt nhất tôi không nên chuốc lấy chuyện ong bướm ly kỳ chết người vào lúc này.
Còn về Ninh Hiên và nụ hôn của hắn, hãy cứ coi như chuyện xảy ra ngoài ý muốn sau khi uống rượu vậy
Chương 8 - Hắn không đi chọc
Từ lần bỏ về trước để mặc Trác Hạo trong bữa tiệc tối đó, rất nhiều ngày sau chúng tôi không hề liên lạc với nhau. Có lẽ anh ta giận thật rồi. Tôi thấy như thế rất tốt. Cứ đà này, chúng tôi sẽ sớm phát triển tới bước chia tay, khỏi phải kéo dài lâu la.
Ngày khai giảng càng lúc càng tới gần, mấy ngày nay tôi không đi đâu, chỉ ở nhà đóng cửa tập trung soạn giáo án. Sắp tới tôi sẽ dạy môn toán, một môn đặc biệt quan trọng với cả khối Tự nhiên lẫn khối Xã hội. Không biết bố mẹ gửi gắm quan hệ thế nào nhưng nhất định phải là cửa lớn lắm, nên tôi vừa chân ướt chân ráo vào trường đã được nhận ngay một lớp Mười hai sắp tốt nghiệp. Một cô sinh viên mới tốt nghiệp chưa có chút kinh nghiệm giảng dạy như tôi được trực tiếp đứng lớp Mười hai là chuyện xưa nay chưa từng có ở trường Trung học số 1.
Để không làm mất mặt người đã chạy chọt cho tôi vào đây, tôi phải tập trung soạn bài thật kỹ. Chỉ trong mấy ngày tôi đã soạn được gần nửa quyển giáo án, ngón tay giữa bàn tay phải còn nổi lên một cục chai nhỏ. Nhớ lại, từ ngày vào đại học, chưa bao giờ tôi bỏ công sức ra viết nhiều chữ thế này.
Giơ đầu ngón tay giữa ra khoe với mẹ về chiến công của tôi, câu đầu tiên mẹ nói lại không phải xót xa khen ngợi, biểu dương tinh thần con gái, mà là: "Con gái con đứa, chẳng ra làm sao cả!" Mặt tôi đần ra, tiu nghỉu cụp ngay ngón giữa xuống... Sau đó mẹ lại tiếp thêm một câu: "Cục chai này ấy hả, là do con cầm bút sai tư thế nên mới có đấy, còn đem khoe ra ở đây, đẹp mặt nhỉ?" Mặt tôi lại đờ ra, đúng là tự rước họa vào thân. Cuối cùng, mẹ hỏi: "Sao dạo này không thấy Trác Hạo đến nhà tìm con? Hai đứa cãi nhau à?"
Tôi thấy mặt mình đã cứng đờ, toàn thân sắp hóa thành một bức tượng nữ binh mã đến nơi rồi. Cố gắng tỏ ra thoải mái, tự nhiên nhất có thể, tôi lắc đầu: "Không ạ! Chúng con có cãi nhau gì đâu, nhà giáo nhân dân xưa này chỉ nói chuyện đạo lý không bao giờ biết cãi nhau. Dạo này anh ấy bận, con cũng bận thôi."
Nói dối mẹ xong, tôi lại lấy cớ soạn bài để trốn về phòng.
Trong lòng tôi có chút bất an lo sợ. Đợi đến lúc tôi và Trác Hạo chính thức chia tay không biết nên nói thế nào với mẹ đây. Mẹ tôi vẫn coi Trác Hạo như mối nhân duyên kết hợp diệu kỳ mà ông trời ban tặng cho tôi, quả thực rất hợp ý bà.
Cuối cùng cũng đến ngày khai trường. Tôi mặc bộ đồ đã chuẩn bị từ trước, mà theo Tiêu Tiêu là tượng trưng cho thời kỳ thụt lùi kinh tế quốc gia những năm năm mươi, còn theo mẹ lại vô cùng đoan trang, đứng đắn, đi thêm đôi giày năm phân, lộc cộc lên lớp.
Đến trước cửa lớp, tôi khá hồi hộp. Vội vàng chỉnh lại đầu tóc lần nữa cho gọn gàng, kéo lại ngay ngắn tà áo trước, đến nếp nhăn lờ mờ cuối cùng trên ngực cũng phải giãn phẳng ra nốt, sau đó tôi hít một hơi thật sâu, mỉm cười duyên dáng, đẩy cửa lớp học, sải bước tiến vào trong.
Tôi đến đứng trên bục giảng. Bên dưới loáng thoáng có tiếng xì xào.
Vừa nghe tiếng xì xào, chân tôi đã mềm nhũn ra. Trước khi lên lớp tôi đã hỏi thăm một vài thầy cô giáo về lớp này, có thầy rất nhanh miệng nói cho tôi biết, lớp số 5 vừa là lớp quý tộc vừa là lớp đi cửa sau, gia đình học sinh đều rất giàu có, còn bọn chúng nổi danh là những đứa khó cốc đầu nhất trường.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |