Tôi bốc khói phừng phừng như vừa bị luộc, nhìn Ninh Hiên ngang ngạnh nói: "Ai là bà xã của cậu!"
Ninh Hiên cười ha hả: "Đồ ngốc!"
...
Hệ thống giao tiếp của hắn bị hỏng rồi à! Lúc này đáng lẽ hắn phải thâm tình nắm lấy tay tôi nói: "Bà xã, anh yêu em!" mới đúng chứ.
Ụa! Buồn nôn...
Thôi, chấp nhận đáp án của hắn cho nó nhân đạo vậy.
Tôi trả điện thoại lại cho hắn, hỏi: "Cậu bảo đi gặp bác sĩ tâm lý đo độ tuổi tâm lý thật á?" Hắn gật đầu, vẻ mặt dường như thoáng mất tự nhiên: "Ừ."
Tôi chộp được khoảnh khắc ấy, gặng hỏi: "Vừa rồi là thái độ gì? Ngại à? Ồ, tôi biết rồi, cậu có bệnh nên mới phải đi gặp bác sĩ tâm lý! Ha ha ha!"
Hừ, đừng trách chị cười khoái trá như vậy! Những kẻ ưu tú xuất sắc nổi bật giữa đám đông, vậy mà bị tôi bắt thóp, chuyện đúng là cực kỳ thú vị!
Ninh Hiên nhướn mày châm chọc: "Nhìn thấy cuống họng rồi đấy." Tôi ngẩn người. Hắn được lắm. Tôi bình thường chỉ nhìn thấy lưỡi thôi, nhưng hắn thì còn có thể nhìn xuyên qua mỏ!
Tôi hỏi hắn: "Cậu gặp bác sĩ tâm lý làm gì?"
Hắn không trả lời: "Hỏi làm gì?"
Tôi đáp: "Tôi vốn không muốn dò hỏi chuyện của cậu, nhưng thấy hay hay, muốn biết đo độ tuổi tâm lý là như thế nào, nếu dễ thì tôi cũng đi đo. Ai mà biết nói tới nói lui lại phát hiện ra cậu có bệnh, ha ha!"
Tôi tiếp tục sung sướng đắc ý, Ninh Hiên cấu vào eo tôi khiến tôi kêu oai oái.
Hắn "hừ" một tiếng, "Không cần đo, tuổi tâm lý của em anh thấy chỉ khoảng mười một mười hai tuổi thôi!"
Tôi quả quyết cãi lại: "Cậu đúng là đồ có bệnh! Thì ra cậu thích con nít mười một mười hai tuổi!"
Hắn lại cấu tôi, tôi la lối định chạy, nhưng đã bị kéo lại vào lòng, đầu cúi xuống, đôi môi áp tới cùng cơn giận bất đắc dĩ.
Hôn nhau một chặp, chúng tôi mới hổn hển tách nhau ra. Tôi nhìn Ninh Hiên nói: "Thật quá vô sỉ! Cuộc đời chúng ta ngoại trừ hôn hít ra còn có cái gì khác nữa không?"
Ý của tôi là, hai đứa chúng tôi ngày nào cũng "củi khô đòi cháy" chỉ biết hôn hít thế này quá ư là phóng đãng trụy lạc! Phải nhân lúc còn thanh niên mà làm nên sự nghiệp mới phải chứ!
Thế nhưng Ninh Hiên lại nói: "Anh vốn định để từ từ, nhưng nếu em bẩn đến mức cho rằng hôn thôi thì chưa đủ thỏa mãn em, được rồi, chúng ta làm cái khác vậy!" Nói rồi hắn nghiêm mặt lại, đưa tay sờ soạng người tôi.
Tôi hét toáng lên bỏ chạy khỏi hắn, nhưng hắn vây chặt khiến tôi không tránh nổi. Tôi liều mạng tóm lấy bàn tay hắn không cho tiếp tục sờ soạng người tôi nữa, kinh hồn bạt vía thở dốc mắng hắn: "Đồ nhóc con tư tưởng thiếu lành mạnh này! Cố tình hiểu sai lệch ý tôi!"
Ninh Hiên bật cười, ôm chặt lấy tôi: "Nhã Nhã, em đáng yêu quá!"
Tôi rùng mình!
Nhã Nhã... nghe sến quá đi!
Tôi nói: "Gọi là chị! Nhã Nhã cái gì, không thấy sởn da gà à?"
Ninh Hiên nhướng mày: "Gọi em là Nhã Nhã hay hôn em 30 phút, chọn một trong hai đi!"
Tôi...ức quá!!!
Ninh Hiên nhếch mép cười gian tà: "Được! Thế thì anh sẽ làm cả hai. Nhã Nhã, anh sắp hôn em đây!"
Tôi vội vã hét lên: "Chọn cái thứ nhất!"
Tên vô lương tâm Ninh Hiên phá lên cười.
Tôi khóc đây! Tôi lại thua đau đớn tên tiểu tử này rồi! Cuộc đời tôi thật quá bi kịch! Tôi còn có thể ngẩng đầu trước mặt hắn không cơ chứ!
Chương 20 - Đã biết lòng anh
Ninh Hiên thôi không cười nữa, đột nhiên trở nên rất nghiêm túc, vẻ mất tự nhiên ban nãy xuất hiện trở lại trên mặt hắn. Hắn nhìn tôi nói: "Sau mấy lần gặp em, chẳng hiểu sao lúc nào anh cũng nghĩ đến em, nhất là khi ngồi một mình, cứ thần người ra nghĩ đến em như mất hồn. Mẹ anh đã qua đời từ khi anh còn nhỏ, mà em thì nhiều tuổi hơn anh nên ban đầu anh sợ không biết có phải mình bị phức cảm 'yêu mẹ' nên mới nhớ nhung em nhiều thế không. Anh muốn khẳng định rốt cuộc mình đã yêu em hay chỉ là hoài niệm về mẹ qua hình ảnh của em nên đã đi gặp bác sĩ tâm lý."
Những lời hắn nói khiến lưng tôi cứng đờ, "Không phải cậu thực sự coi tôi là mẹ đấy chứ!"
Đừng có thế nhé! Tôi không có thiếu con, tôi chỉ cần chồng thôi!
Nghe tôi hỏi, Ninh Hiên không khỏi vỗ trán gầm lên: "Tô Nhã, em đúng là ngớ ngẩn!"
Tôi tức khí: "Hứ! Cậu đang yêu đứa ngớ ngẩn đấy! Nói thế cậu còn chẳng bằng đứa ngớ ngẩn!"
Ninh Hiên lại ôm tôi chặt hơn, cắn tôi một cái để trừng phạt, sau đó trở giọng dịu dàng rủ rỉ vào tai tôi: "Đến chỗ bác sĩ tâm lý, trước hết anh phải làm một bài trắc nghiệm, rồi cũng kể hết với bác sĩ về lối tư duy tùy tiện, cách thức hành xử thiếu suy nghĩ và tình trạng ngớ ngẩn của em. Sau đó bác sĩ khẳng định như đinh đóng cột với anh: Cô gái cậu vừa kể vẫn còn rất, rất hồn nhiên, ngây thơ, độ tuổi tâm lý chỉ tầm mười lăm, mười sáu thôi. Ông ta cam đoan trước linh hồn Mao chủ tịch rằng tuyệt đối không phải anh đang yêu em như yêu mẹ. Tô Nhã, anh thật lòng rất thích em! Anh... muốn được che chở cho em, muốn được chăm sóc cho em, muốn được chiều chuộng em!"
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha ![]() |