- Mày ơi! Tao thề! Tao thề! Mấy tiếng trước ở đây không có cái biển này! Không nhìn thấy! Thật luôn! Mày tin tao đi! Thề mà! Huhu.
- Thôi đi! Mày đừng hâm nữa! Về nhà!
Đăng kéo áo Linh quay ngắt lại, ai ngờ phía sau hai đứa, vị thầy giáo lắm râu đang đứng chềnh ềnh như tượng đồng. Linh á lên một tiếng bàng hoàng trước khi bị Đăng gà kéo lết đi với đôi dép rách. Cô cúi xuống nhặt chiếc dép vừa rơi ra luống cuống nhét vào ba lô của thằng bạn, chạy thẳng không thèm quay lại nhìn. Mặc kệ phía sau cô đám đông đang được trận cười tha ga với con bé dở hơi. Thầy Lâm quay lại nhìn đám sinh viên ở thang máy bên cạnh, nhíu mày. Tiếng cười nói tắt ngụm như lửa bị cả thác nước lũ dội tới. Tiếng tăm của ông Lâm “sát thủ” cả trường này ai mà không biết.
Tháng 8, thời tiết đỏng đảnh như cô nàng mới lớn lúc nắng đến tắc thở lúc mưa bão ngập cả đường. Bá Lâm lững thững đi dưới sân trường. Tiếng la hét cười đùa của mấy đứa sinh viên ngay sát nhà xe khiến anh không lấy gì làm thoải mái. Rặt một lũ vô dụng, không ước mơ, không định hướng cũng không biết đấu tranh cho ước mơ của mình. Với Bá Lâm cái nghề giáo này nó nhạt hơn bát nước ốc pha thêm cả tỉ lít nước lọc nữa cũng nên. Anh lững thững tiến lại, mở cửa xe. Một chút bất ngờ, Bá Lâm đưa đôi mắt mệt mỏi, bất cần nhìn kẻ lạ mà quen mặt đang ngồi lù lù trong xe mình. Anh thở dài bước vào ghế lái:
- Đến lúc mày nên trả cái chìa khóa dự phòng đó cho tao rồi đấy! Xuống xe đi! Còn ngồi đó làm gì?
- Mệt!
- Ba không để cho cậu út quý tử đi bộ đâu. Đừng lừa tao. Xuống xe đi. Tao còn về.
- Tôi muốn về thăm mẹ cả.
- Nhưng mẹ tao không muốn.
- Chạy xe đi. Tôi vừa gọi điện cho mẹ cả rồi. Nếu anh về không có tôi thì coi chừng ăn đòn nhừ tử.
Bá Lâm nhìn cậu em trai đang lim dim ngủ ngán ngẩm. Đã nắng còn toàn gặp chuyện xui xẻo.
Minh Duy ấn nút mở cửa xe để gió tạt vào. Khoảng không trống vắng giữa hai anh em họ vốn chưa bao giờ được xóa nhòa. Chỉ là cả hai đều không quan tâm đến điều đó. Họ ngồi gần nhau, rất gần nhưng chìm đắm trong thế giới của riêng mình, hoàn toàn không hề quan tâm đến người còn lại. Đột nhiên Bá Lâm lên tiếng:
- Sao hôm nay lại chui vào lớp tao?
Minh Duy cười nhạt nhẽo rồi nói nhỏ:
- Học lại. Sao? Sợ dạy chán tôi nói lại với ba hả? Mà anh hành sinh viên cũng ác thật! Tiếng tăm nổi như cồn.
- Việc của tao tốt nhất mày đừng quan tâm. Cắt tóc ăn mặc cho tử tế. Tao có thể tống mày ra khỏi lớp bất cứ lúc nào đấy.
Minh Duy lại cười, vẫn nụ cười nhạt thường lệ, mắt vẫn khẽ lim dim đón những cơn gió hiếm hoi tạt qua:
- Anh quên được đuổi ra khỏi lớp là niềm vui của tôi à. Bao giờ thầy giáo còn râu tóc dài thượt thế này thì cái đầu này có đáng là gì đâu nhỉ?
- Đừng quên mày là con ai. Chẳng hay ho gì chuyện bỏ học đâu.
- Chả liên quan.
Ừ thì chả liên quan.
Bá Lâm lẩm bẩm rồi rẽ quặc chiếc xe vào ngõ nhỏ. Ngôi nhà ba tầng nhỏ nhắn, khiêm nhường nơi khu phố nhiều cây xanh và khá mát mẻ. Mỗi lần chỉ cần lái xe về đến đây thôi Lâm lại thấy cuộc sống đáng sống hơn chút ít dù rằng động lực trong anh đã cạn khô rồi. Bá Lâm xách cặp, bước chậm vào nhà.
- Mẹ! Con về rồi!
- Biết rồi! Khổ lắm. Mẹ nghe tiếng từ tít đầu ngõ rồi!
Người đàn bà nhỏ nhắn trong bộ quần áo lụa màu mận làm thuê sen làm nổi bật làn da trắng ngần và nét Á Đông đằm thắm. Khi còn trẻ hẳn bà phải là một mỹ nữ ăn đứt mấy cô chân dài bây giờ cho xem. Bà hồ hởi tiến chậm chậm lại, khẽ nắm lấy bàn tay cậu con trai. Bá Lâm lém lỉnh
- Mẹ đừng có mà xạo nha. Từ tít đầu ngõ nghe thế nào được. Con không tin.
- Chả bố anh. Mắt tôi mờ nhưng tai tôi thính gấp mấy lần mắt các anh các chị đấy. À à. .. Thằng Duy nó gọi điện bảo sang thăm mẹ. Lâu lắm rồi đấy.
Minh Duy tiến lại bên bà Ánh nói khẽ rất lễ phép, khác hẳn thói quen kiệm lời thường thấy:
- Con chào mẹ cả! Con mới về ạ!
- Tốt quá! Tốt quá rồi. Lại đây mẹ xem con trai mẹ béo ra tí nào không đã nào?
Bá Ánh chầm chậm đưa bàn tay thon thon chạm nhẹ vào mặt Duy. Cảm giác ấm áp chạy dọc sống lưng, nhẹ nhàng tỏa ra như mùi hương dịu dàng của nước lá bưởi mẹ thường nấu cho anh tắm ngày bé. Cái cảm giác êm ái này dù có đi đâu, có xa mẹ bao nhiêu, có phải sống ở một nơi rặt những điều tiếng về mẹ, Duy vẫn tin, tin vào sự hồn hậu, dịu dàng và thương yêu quá đỗi ở bà.
- Chà! Vẫn vậy! Nhưng mà lớn hơn bao nhiêu rồi! Cao quá quá mẹ rồi! Nhìn này, cái mắt, cái mũi cái miệng chỗ nào cũng đẹp hết đó!
- Trời! Nó mới đi nước ngoài có ba tháng mẹ không gặp mà mẹ làm như nó đi ba năm ấy. Đẹp ra nhiều vậy chắc nó sang nước ngoài thẩm mỹ quá!
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |