- Thầy Ba giỏi quá, chúng tôi chưa nói mà thầy đã biết hết, chắc thầy nhờ “bọn nham” đi tầm chăng?
Mỹ Lệ tuy người xứ lạ nhưng nàng biết các pháp sư thường nuôi bọn ma xó tức “bọn nham” trong am điện, mỗi khi cần tìm hiểu gì là sai chúng đi tầm. Bấy giờ thầy Ba mới giải thích:
- Cũng chỉ đúng một phần. Đêm qua ta ngồi tĩnh tâm thấy hồn ma bà Thôi Oanh Oanh hiện về cho biết, hôm nay có người đến nhờ ta chỉ đường đến nơi ông Hoàng Bào Trứ tử nạn. Ta còn nghe ở đó có một kho tàng và hiện giờ một bọn người gian ác đang đến định chiếm đoạt nó.
Thấy không thể giấu giếm, Ngọc Luân liền nói rõ ý định của hai người khi đến am tìm thầy:
- Đúng là chúng tôi muốn nhờ thầy giúp trên đường đi đến kho tàng. Thầy từng đưa xác ông Hoàng Bảo Trứ từ đó về lại ngôi miếu. Còn bọn người muốn chiếm đoạt kho tàng, chúng tôi có thể chống lại bọn chúng. Có điều bọn này có lão pháp sư biết nhiều pháp thuật, biết điều động âm binh đến trợ giúp, nên chúng tôi tìm đến thầy Ba giúp thêm tay đối phó.
Thầy Ba tâm sự:
- Người ta thường cho rằng bọn pháp sư đa số theo tà đạo, nhưng ta chỉ lấy bùa phép làm chuyện cứu đời. Bọn thợ săn nào cần trợ giúp là ta không quãng ngại khó khăn. Mặc dù trên đời tiền bạc là cứu cánh để được sinh tồn nhưng không vì thế mà đâm thái quá làm mất hết tâm đức, khi chết không ai mang theo được, mà bọn quỷ dưới âm ty còn hành hạ đến không thể đầu thai làm người được nữa!
Sau những câu tâm sự của thầy Ba Non Nước, bấy giờ Mỹ Lệ và Ngọc Luân mới thấy thầy Ba khác hẳn các ông thầy bùa thầy pháp chỉ ham muốn danh lợi mà đánh mất nhân tâm.
Thầy Ba Non Nước chấp thuận dẫn đường mọi người đến kho tàng Lê Kiệt.
Tâm nguyện của nhóm Mỹ Lệ coi như đã suôn sẻ ngay từ buổi ban đầu. Nhóm bảy người hai già năm trẻ, gồm lão Phan Minh, thầy trò thầy Ba Non Nước cùng Mỹ Lệ, Ngọc Luân, Vũ Luân và Nguyễn Luân lên đường ngay sau khi sắp xếp xong mọi đồ vật cần thiết. Tất cả đều nai nịt gọn gàng, chân mang giày ống để tránh rắn, vắt rừng đeo bám hút máu.
Được thầy Ba dẫn đường, cả bọn lên ngựa rời trại Quỳnh Hương ngay từ lúc trời mới vừa hừng sáng. Thầy có nhiều kinh nghiệm trong những chuyến đi xa cùng bọn thợ săn, chỉ lúc vào sâu trong rừng người ngựa mới bắt đầu phi nước kiệu. Đi như thế gần ba ngày đường mới đến dãy núi nhìn về hướng tây thấy ngay huyện Xản Xay bên kia đất Ai Lao, tức sắp đến khu cây sồi.
Nhưng phía trước đang có một con sông nước chảy siết đổ từ đầu nguồn xuống va vào đá ngổn ngang tạo thành thứ âm thanh sóng vỗ gào thét giữa chốn rừng xanh.
Lúc này thầy Ba Non Nước xuống ngựa, ông ta nói với mọi người:
- Phải để ngựa lại đây, vì từ bây giờ chúng ta phải đi bằng đường bộ.
Mọi người nhìn quang cảnh hùng vĩ của núi sông luôn miệng tấm tắc khen đẹp. Lão Phan Minh đã lên tiếng:
- Dòng sông chảy siết làm sao qua được đây?
Thầy Ba mới đưa tay chỉ về nơi có sợi dây rừng được bện to kéo ngang qua hai bên sông:
- Chúng ta nắm sợi dây rừng kia rồi lần đi trên những tảng đá để qua sông thôi.
- Như thế nguy hiểm quá!
Giọng Mỹ Lệ than thở, nàng tưởng tượng đến cảnh người đu đưa qua con sông dữ, ai một cái sẩy chân chắc chắn sẽ bị nước cuốn trôi. Nghe thấy tiếng than thầm của cô gái, thầy Ba lại giải thích:
Nhờ địa thế hiểm trở mà khi xưa Lê Kiệt mới đem giấu kho báu tận đây. Và sau con sông là khu rừng nguyên sinh nằm trong dãy Trường Sơn có nhiều loại thú sinh sống, mọi người cần đề phòng bởi có thể từ trên cao phóng xuống là một con trăn hay một con báo hoặc bên đám cây bụi cỏ có lũ rắn hổ mang, cạp nia, bọ cạp, chúng chỉ cần cắn hay phóng nọc vào người có thể chết ngay …
Nhóm người đi theo thầy Ba Non Nước toàn các cao thủ, khi nghe ông nói chuyện rừng núi hiểm nguy không làm ai e ngại. Nhưng dù đã nắm chặt sợi dây, lão Phan Mính chưa quen việc mạo hiểm đã trượt chân ngã xuống nước làm phải cố trườn người lên để tiếp tục qua sông.
Cuối cùng bảy người cũng đã qua khỏi con sông dữ, đoạn phải ngồi để thở và chờ cho khỏe người mới có thể tiếp tục bước đi. Lão Phan Minh hỏi thầy Ba:
- Đường đền kho tàng còn xa không?
- Không còn xa, chúng ta còn đi qua khu rừng này khoảng sáng mai sẽ đến.
Nhóm người đã đến địa điểm cây sồi mới nhận thấy nơi đây tuy thoáng rộng nhưng lại âm u quái đản khác thường. Mọi người không thấy người của Trần Thành, vậy tại sao hồn ma bà Thôi Oanh Oanh lại báo hồn ma viên thái giám họ Hoàng đang đến canh giữ kho tàng?
° ° °
Đánh đuổi được lũ ma cà tưng giữ cửa kho tàng Lê Kiệt và giết xong viên thái giám Hoàng Bảo Trứ, Trần Thành mỉm cười và bỏ xác họ Hoàng ở lại chốn rừng hoang.
Sáng hôm sau Trần Thành quá nôn nóng về kho tàng, ông ta cho gọi bọn đầu gấu đàn em thẳng tiến về đám cây rậm rạp nơi viên thái giám tiết lộ có khe núi đi vào trong kho báu. Và mặc cho lời lão pháp sư mã Dần đã lên tiếng cảnh báo:
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |