Dưới bậc thấp có các tượng văn võ như tượng Đức Quan Thánh Đế Quân, tượng mười hai Bà Mụ Sanh, cùng tượng hai ông Thiện Ác nhìn ra cửa miếu.
Ngoài những tượng thờ trong miếu còn đủ chiêng trống, mõ gõ.
Mỹ Lệ cảm thấy lạ, liền nói suy nghĩ của nàng cho anh em nhà họ Phan nghe:
- Ngôi miếu này có lẽ chính là nơi trại chủ họ Hoàng đã ở. Miếu còn đủ tượng thờ, nơi ăn chốn ở của vợ chồng ông ta không hề mất mát thứ gì, nhưng tại sao ngôi miếu không có người ở trong coi việc nhang khói mà bỏ hoang phế?
Thắc mắc của Mỹ Lệ cũng là thắc mắc chung của ba anh em họ Phan, làm Ngọc Luân vội nhìn ra sau vườn cổ tìm kiếm một hai ngôi mộ nào đó được chôn nơi đây. Cuối cùng anh phát hiện một ngôi mộ to và một ngôi mộ nhỏ cùng nhiều bộ xương người phơi trắng sắp lớp khắp nơi …
Bốn người mừng rỡ vội vàng chạy ra. Đúng là ngôi mộ của viên thái giám vì có tấm bia mang tên Hoàng Bảo Trứ, còn ngôi mộ nhỏ như một gò đất cao không chứng tỏ bà giám hậu đã chết.
Ngọc Luân liền nói ra thắc mắc:
- Viên thái giám họ Hoàng đã chết, còn bà giám hậu hiện đang ở đâu? Tại sao bà ta không ở lại chăm lo ngôi miếu cũng như phần mộ của chồng? Hay ngôi mộ nhỏ là của bà ta? Vậy còn các xương cốt kia là ai?
Sau câu hỏi của Ngọc Luân, bỗng có một giọng nói nghe the thé ở sau lưng mọi người phát ra:
- Ta còn đây, ai nói ta không ở lại chăm lo cho ngôi miếu và mộ của phu quân?
Bốn người đều nhìn lại rồi tám con mắt phải mở to vì ngạc nhiên lẫn cả sự sợ hãi. Trước mắt họ, một bà già ốm yếu, xấu xí không khác hình dạng quỷ dạ xoa.
Bà ta đứng ngay cửa hậu liêu, tóc để xõa bù xù, mũi cong như phù thủy trong cổ tích, và nhất là đôi mắt lồi to chăm chú nhìn bốn người không hề chớp.
Mỹ Lệ mới bạo dạn lên tiếng hỏi:
- Bà có phải là “giám hậu” của ông Hoàng?
Bà già xấu xí trả lời ngay:
- Phải! Ta là giám hậu của đức phu quân Hoàng Bảo Trứ. Các người tìm có việc gì?
Ngọc Luân đành thành thật đáp:
- Hồn ma ông GiaViên và Mỹ Tâm tức ba và em gái Mỹ Lệ đây có hiện hồn về báo cho biết, nơi miếu có số của cải ông Hoàng Bảo Trứ để lại, chúng tôi đến tìm để sử dụng vào chuyện công đức cho bá tánh thập phương được nhờ.
Vừa nghe xong tức khắc sau bà già xấu xí tiếp tục hiện ra rất đông các hồn ma lớn nhỏ. Có âm hồn đang khóc thê thiết, có hồn ma lên tiếng thét gào:
- Bọn ta là những con ma giữ cửa, ai đụng đến kho tàng của chủ nhân đều phải chết!
Bà giám hậu cũng đã trở thành một hồn ma nữ, nhưng hình dạng không còn xấu xí như trước đây, trái lại mang hiện thân của một người đàn bà ở tuổi trung niên. Sắc đẹp tuy không mặn mà nhưng duyên dáng trong bộ sườn xám cũ kỹ may bằng lụa đỏ giờ đây đã rách vá nhiều nơi.
Thấy các hồn ma đang la hét xua đuổi bốn người lạ mặt vừa vào miếu. Hồn ma bà giám hậu vội vàng khoác tay cho chúng im lặng, đoạn lên tiếng:
- Hãy khoan, ở đây có con gái ông Gia Viễn, người của trại Quỳnh Hương đấy.
Câu nói của hồn ma bà giám hậu làm cho không khí bớt căng thẳng, lúc này bốn người mới cảm thấy yên tâm khi đứng đối diện với các hồn ma bóng quế.
Mỹ Lệ mới dám lên tiếng hỏi tiếp:
- Vậy bà biết ba và em gái của con?
Lúc này hồn ma bà giám hậu đà tỏ ra cởi mở, âm hồn bà trả lời nàng:
- Ta tên Thôi Oanh Oanh, là vợ ông Hoàng Bảo Trứ, tức chủ đời thứ nhất của trại Quỳnh Hương, làm sao không biết ông Gia Viễn người được phu quân ta bàn giao lại trang trại để thành đời chủ thứ hai.
Mỹ Lệ vẫn còn thắc mắc, nàng lại hỏi:
- Theo hồn ma Mỹ Tâm, em gái con đã thấy hình bóng ông Hoàng Bảo Trứ nơi đây, tại sao bây giờ chỉ có mình bà xuất hiện?
Âm hồn bà Thôi Oanh Oanh đã đáp lại:
- Phải! Ở đây còn có đấng phu quân ta nhưng vì nơi kho tàng đang có biến động mà đấng phu quân đã cùng đám oan hồn đi đến giữ của.
Lời đáp của hồn ma bà Thôi Oanh Oanh cho hay kho tàng không nằm tại ngôi miếu. Và Ngọc Luân không biết khi nhắc đến kho tàng sẽ trở nên điều nhạy cảm đối với các hồn ma ở đây, anh hỏi bâng quơ:
- Chúng tôi nghe hương linh ông Gia Viễn lúc hiện về cho biết, khi ông bà rời khỏi Tử Cấm Thành có mang theo nhiều vàng bạc châu báu nhưng tại sao chúng tôi thấy hương linh bà lại khắc khổ thế này?
Nghe Ngọc Luân hỏi đến đây chợt hồn ma bà Thôi Oanh Oanh thay đổi ngay sắc mặt lẫn giọng nói, liền nhìn anh với ánh mắt đầy sự nghi ngờ:
- Cậu là người của tên gian ác Trần Thành? Muốn đi tìm số của cải này?
Ngọc Luân không biết phải trả lời hồn ma bà giám hậu như thế nào vì giọng nói cùng thái độ của âm hồn khi nhắc đến tên Trần Thành nào đó bằng cả sự căm hờn, khiến anh phân vân. Ngọc Luân nghĩ đến vợ chồng viên thái giám Hoàng Bảo Trứ chắc có oán thù sâu nặng với người này, anh vội phân trần:
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |