Người đàn bà đội vội chiếc nón lên đầu, tắt tả rẽ vào con hẻm nhỏ, đi thật nhanh như thể sợ ai đó trông thấy. Vân đứng lặng nhìn theo, tim nhói đau, cái cảm giác bị bỏ rơi lại ùa về.
Người đà bà đó là mẹ Vân. Người mẹ đã gửi Vân vào trại trẻ mồ côi khi Vân tròn 4 tháng. Vân là sản phẩm của một tình yêu khờ dại và một sự lừa tình đáng khâm phục. Ở cái tuổi 18, mẹ Vân đã không bỏ đi giọt máu của mình mà lặng lẽ sinh rồi nuôi con 4 tháng cho cứng cáp, sau đó gửi con vào cô nhi viện. Hai năm sau bà lấy chồng.
Không như những người mẹ khác, mỗi năm bà đều ghé thăm Vân vài lần, mang cho Vân ít đồ, ít quần áo. Vì thế Vân biết mình có mẹ chứ không như các bạn. Nhưng lần nào bà cũng vội vàng, lén lút. Bà vào thăm con ở trại trẻ mồ côi mà như thăm con ở tù. Lúc bé, Vân không hiểu nổi vì sao mẹ lại sợ sệt vậy, vì sao mẹ lại gửi Vân vào đây mà không cho Vân được ở cùng. Lớn lên
Vân mới hiểu, bà muốn chôn vùi sai lầm thời trẻ, để sống tiếp.
Bà lấy chồng và người đàn ông đó biết bà có quá khứ, nhưng ông ấy nghĩ rằng đứa bé ấy không có cơ hội được nhìn thấy mặt trời. Có lẽ vì thế lần nào đến thăm Vân bà cũng phải giấu giếm, vụng trộm.
Vân ước bà đừng sinh ra Vân trên cuộc đời này, hoặc nếu có, thì cứ tàn nhẫn mà bỏ Vân lại cô nhi viện, đừng để Vân biết trên đời này còn mẹ. Như thế, Vân sẽ sống như bao bạn trong trại trẻ khác, mặc định cho mình không cha không mẹ. Đằng này, mẹ vẫn thăm Vân, dù không nhiều, nhưng chỉ thế thôi cũng đủ làm Vân đau khổ.
Những món đồ mà mẹ mang vào, Vân không hề đụng đến. Cái Vân cần thì cả cuộc đời này bà đã không cho Vân, những thứ đó nào có ý nghĩa gì? Tuy nhiên Vân chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nói sự thật cho người chồng của mẹ biết. Vân coi mình như một sai lầm cần phải quên đi.
Mai là ngày Vân cưới. Người chồng tương lai ở cùng trại trẻ với cô. Anh ấy thiệt thòi hơn vì chẳng được biết cha mẹ mình là ai. Vân không báo với mẹ, cô không muốn làm mẹ khó xử. Làm sao mẹ cô dám dành cả ngày để dự lễ cưới?
Ngày cưới, đại diện nhà trai, nhà gái đều là những người quen trong trại trẻ. Vân mặc váy trắng đứng cạnh chồng. Nhìn trong hội trường, Vân thấy cái dáng quen thuộc của mẹ. Bà ngồi ở góc phòng, khép nép.
Bữa tiệc tàn, mẹ Vân lặng lẽ đến bên, giúi vội vào tay Vân chiếc khăn mùi xoa. Bên trong có đôi nhẫn vàng. Bà nói vội: "Đó là quà cưới mẹ dành cho con". Rồi bà khóc và bước đi, vẫn vội vã như mọi lần. Vân đứng ngây người.
- Anh đã nói cho mẹ biết hôm nay mình cưới. Mẹ có vẻ rất đau khổ vì ngày cưới mà em không cho mẹ biết, nhưng mẹ nói điều mẹ buồn nhất là trong ngày trọng đại của em, mẹ không thể làm gì hơn cho em.
Đừng bao giờ giận mẹ, hãy cám ơn cuộc đời đã cho em một người mẹ. Bởi lẽ mẹ đã cho em cả cuộc sống này, dù bằng cách nào đi chăng nữa.
Mẹ đã không từ bỏ em khi em còn là giọt máu đỏ hỏn, mẹ cũng đã không để mặc em trên cuộc đời này. Dù sự quan tâm của mẹ không thể trọn vẹn, nhưng chỉ bấy nhiêu thôi nhiều người mẹ đã không làm được. Và hãy cảm thấy mình là người hạnh phúc em ạ, vì còn có bao người không được biết mẹ trên đời.
Vân gục đầu vào vai chồng khóc: "Lần sau em sẽ cảm ơn mẹ vì đã cho em được sống".