“… Yêu chính là: Xoay người, để nước mắt rơi xuống trong đêm tối nơi em không nhìn thấy, còn dưới ánh mặt trời … em nhìn thấy … là nụ cười hăng hái của anh!” (trích)
Cô từng rất thích câu nói đó của nhân vật nam chính trong tiểu thuyết mà cô đọc, nhưng cô không nghĩ có lúc cô cũng giống như chàng trai đó, mang một niềm đau day dứt, không nguôi.
- Chào Thầy, em tên là An Di.
- Chào em, anh là Minh, à không cần gọi anh là Thầy, anh hơn em chỉ có 4 tuổi thôi.
Năm đó Di học lớp 11, cô bé hoạt bát nếu không nói là hơi tinh nghịch một xíu, Di học cũng tạm được nhưng thành tích lại lên xuống thất thường, lần kiểm tra trước được mười điểm thì chắc chắn rằng lần sau chỉ được tầm năm hay sáu gì đó, cô thường hay ngủ say trên chiến thắng vì vậy cô phải tìm người đánh thức cô dậy mà người đó không ai khác là gia sư của cô-Minh-chàng sinh viên năm 3 hiền lành, dễ mến .
Ngày đầu gặp Di, Minh nghĩ có lẽ cô là em gái của mặt trời bởi cô lúc nào cũng tươi cười, một nụ cười rạng rỡ, hạnh phúc, chỉ cần nhìn cô cười cậu cũng thấy vui. Cô không đẹp, nhưng nụ cười cô ấy rất đặc biệt với Minh là như vậy, nhìn tổng thể thì rất nữ tính nhưng tính tình thì cực kì ngược với vẻ bề ngoài của mình. Là 1 tiểu thư nhưng cô ấy lại rất tự lập, những việc lẽ ra của con trai thì cô đều làm được từ việc thay bóng đèn, khiêng bàn ghế đến cả việc sửa ống nước.
Nhiều lúc Minh hỏi “sao cái gì em cũng biết hết vậy, em làm anh tự ti quá”, “Con gái tự lập quá con trai không thích đâu nha cô bé, em coi chừng ế như chơi đó”. Di cười 1 cách hồn nhiên: “Nhưng mà em đâu có học giỏi như anh đâu”, “Hai anh em mình ngược ngạo quá hén. Hihi”
Di rất thông minh,chỉ cần dạy qua 1 lần là cô đã hiểu, mỗi khi học với Minh cô đều rất nghiêm túc, rất tập trung. Nhiều lúc Minh cũng giật mình, lúc Minh học lớp 11 cũng không tập trung được như vậy. Thế nhưng trong 15 phút giải lao cô lại khoát cho mình một chiếc áo mới, không phải là chiếc áo vest chỉnh chu lúc học mà là một chiếc áo mùa hè rực rỡ. Cô nói rất nhiều, kể cho Minh nghe rất nhiều chuyện và dĩ nhiên lúc nào cô cũng cười tươi như hoa mới nở vậy. Thường cô sẽ kể cho Minh nghe về ngày học hôm đó có gì vui, những câu chuyện cười ở lớp, những tin lá cải ở trên mạng mà cô quan tâm, có khi cũng nói về con mèo mướp của cô có những tật xấu gì…
- Hồi đó giờ em chưa từng tâm sự với ai hả?
- Anh không thích nghe hả?
- Anh có cảm giác giống như ngoài anh ra em không có ai để nói chuyện vậy?
- Sao anh hay vậy? Cô cười nhưng hơi ngượng nghiệu. Thật ra lúc chọn gia sư em muốn người dạy em là nữ như vậy em mới dễ nói chuyện hơn nhưng cuối cùng là anh, nhưng không sao em coi anh là nữ là được rồi.hihi
- Nè cô bé, anh chuẩn men nha.
- Vậy sao? Sao em không thấy được điều đó ta.
Thành tích lớp 11 năm đó của cô khá tốt, xếp hạng 4 trong lớp, ba mẹ cô khá hài lòng và muốn nhờ Minh tiếp tục dạy cho cô lớp 12, đương nhiên Minh đồng ý. Bạn bè Minh thắc mắc gia đình cậu cũng không đến nỗi khó khăn sao Minh phải đi dạy cực khổ như vậy, lúc đầu Minh nghĩ mình muốn trải nghiệm, muốn tự lập, nhưng qua 1 năm dạy cho Di, Minh chợt quên đi mục đích lúc đầu, khi hứa sẽ dạy lớp 12 cho Di, Minh chỉ nghĩ đến nụ cười cô đơn của cô mỗi khi cậu đến muộn hay giọng nói buồn man mác mỗi khi Minh có việc bận phải nghỉ dạy. Có lẽ Minh không chỉ là gia sư mà Minh còn là sợ dây để cô kí thác tinh thần của mình. Minh muốn hỏi rất nhiều, rất nhiều nhưng nhìn nụ cười của Di cậu cũng dành im lặng.
- Anh Minh giống mẹ anh ghê nha-vừa nhìn bức ảnh trên điện thoại của Minh Di vừa nói.
- Anh thấy Di cũng giống mẹ lắm mà.
- Giống nhưng tình cảm có lẽ không giống như anh và mẹ anh.
Minh im lặng nhìn cô.
- Ngoài em ra mẹ em có rất nhiều niềm vui khác, mẹ rất bận rộn, thời gian ăn cơm cùng em còn không có thì làm sao em tâm sự với mẹ được. Vì vậy nếu em mà nói lảm nhảm phiền anh quá thì anh cũng cố mà chịu nha. Cô lại cười, nụ cười tươi tắn nhưng trong 1 thoáng Minh nhìn thấy sự cô đơn đến lạ lùng, đó cũng là lần đầu tiên Minh thấy nụ cười như vậy, lúc đó Minh chợt thấy Di giống như 1 giọt sương trên chiếc lá, đẹp là thế nhưng vô cùng mong manh chỉ cần chạm nhẹ sẽ vỡ tan ngay tức khắc, vì vậy cậu không dám chạm vào cô, cậu sợ một ngày cô cũng giống như giọt sương kia vỡ ngay trong tay cậu.
Từng ngày từng ngày trôi qua Minh vẫn là 1 gia sư kiêm người tâm sự mẫu mực, còn Di vẫn là cô học trò chăm ngoan và nói nhiều. Di gần gũi với Minh là như thế, nói chuyện với Minh nhiều như thế nhưng hiếm khi nào cô chia sẻ với cậu những chuyện buồn, cậu thấy Di gần như vậy nhưng nhiều lúc lại xa xôi quá đỗi.
- Cô bé, em tính thi trường nào chưa?
Di nhìn cậu lắc đầu.
- Em gần làm hồ sơ rồi mà sao lại lắc đầu?
Cô nhìn Minh và cười, nụ cười thật mơ hồ
- Anh Minh có ước mơ không?
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |