- Chắc em để điện thoại đâu rồi đấy, xem lại trong phòng đi.
- Dạ thôi em chào anh, anh nghỉ đi nhé rảnh em qua.
- Ừ chào em.
…. Miên man quá quá trình quen em Nhung này sẽ kể sau, chắc chắn chỉ là EM GÁI, EM GÁI nhé không phải EM NUÔI. Lại với 3 thằng của nợ kia.
Chúng nó mang thùng sữa chua, chả biết làm cái gì nên tôi hỏi.
- Mang cái thùng này đến làm gì?
- Mày khỏe chưa, muốn về nhà chưa? – Thằng Quang hỏi, có mỗi nó quan tâm tôi ý, hix hix.
- Ở nốt hôm nay, giờ về luôn cũng được nhưng theo dõi nốt hôm nay đã.
- Ừ.
- Thế cái thùng này để làm gì?
- À mai về trả tiền viện phí mang thùng này đến biếu mấy ông bác sĩ y tá chứ sao, kiêng biếu tiền nên tao mua cái này.
Thằng này được cái lo xa, nó hiểu đời lắm nên cái gì cũng phải có phương án dự phòng. Nó là người cẩn thận, nên đi đâu với nó yên tâm lắm, làm bạn với nó cũng thế, quan tâm tất cả anh em mà nó thể hiện ra ngoài. 2 thằng kia thì im ỉm mà làm chả nói với ai… Giống hệt tôi.
- Mà chúng mày có nói với ai nữa không đấy?
- Bà My bảo không nói cho ai nên bọn tao có dám bép xép với đứa nào đâu.
- Ừ tốt.
Cả ngày chúng nó ở cùng tôi, cái phòng thì có 2 giường tôi một giường còn 3 chúng nó một giường, trưa thì chật quá kê 2 cái giường sát vào nhau 4 đứa ngủ chiều lại kê như cũ. Tối hôm đấy thì gặp cái sự cố mà cả cái khu đấy ai ai cũng phải trốn ra ngoài.
8h trời hiu quạnh, gió mát, kê 2 giường vào nhau để đánh bài giết thời gian, đang ngồi từ đâu có mùi thum thủm và nó nồng nặc dần và đều. Cái mùi cống rãnh là còn nhẹ, đây nó còn kinh khủng hơn nhiều. Tôi ngại không muốn đi ra ngoài nên 3 thằng kia chạy ra từ lúc nào không biết, tôi chùm kín chăn mà vẫn thế, ở lại phòng chắc bị ngộ độc nên phải chuồn ra ngoài. Đi từng bước từng bước một tay bấu tường một tay bịt mũi nó khổ thế nào, đi ra cantin ngồi ghế đá chả làm được cái con mẹ gì cả, ngồi nói chuyện tào lào rồi mấy ông già đang chơi cờ nói:
- Ông có biết vụ gì không mà mùi thối thế?
- Trong kia có ông nào tắc ruột ý, thông ruột nên cứt là ra hết, này chắc còn dài dài.
Mấy thằng biết chuyện ngồi cười khúc khích, đến 9h thì hết, chả biết làm cái gì mà còn mùi thơm nữa kìa, mấy thằng về đi tắm hết rồi còn mình tôi lóc cóc vào phòng rồi tí chúng nó lại lên. Hôm cuối cùng thế là đỡ tủi thân, tôi ngồi gọi điện cho nhỏ.
- Đang làm gì đấy? – Gọi lần nào tôi luôn nói câu đấy đầu tiên ==!
- Vừa đi chơi với lũ bạn.
- Vui không?
- Không.
- Thế đi làm gì?
- Có anh mới vui.
- Ừ mai anh về rồi.
- Thật hả?
- Ừ.
- Mà em nghe tiếng ồn lắm, có cả tiếng xe cứu thương nữa, anh trong bệnh viện đấy à?
- Đâu… anh… anh vào thăm thằng bạn nó bị đâm xe.
- Đâu đưa em nghe giọng bạn anh xem.
- Nó ngủ rồi.
- Anh nói dối giỏi lắm.
- Ơ không tin anh gọi nó dậy nhé.
- Thôi, anh liệu mà về sớm đi.
- Ừ. Ngủ sớm nhá.
- Ơ thế không nhắn tin à?
- Không.
- Xì.
- Hề, mai về rồi với điện thoại anh hết tiền. Thế nhá bye bye. Muahhh.
- Ghê quá.
Rồi cúp máy, cũng vừa tầm 3 thằng kia đến, lại ngồi đánh bài cho đến đêm thì chúng nó bắt tôi đi ngủ lấy sức mai còn đi về.
Dậy từ 9h, chúng nó mua cháo cho tôi mà lại còn là cháo gà (mổ ruột thừa mấy ông bác sĩ bảo không được ăn gà, nên cũng kiêng luôn mà chỉ được ăn cháo trắng) nên tôi đùn đẩy cho chúng nó ăn hết. Lại lóc cóc sang cantin mua cháo trắng lúc đấy mới dám ăn, mà có khi người ta hầm xương gà vào mình cũng có biết được quái đâu. Ra làm thủ tục nhập viện, may mà trước lúc mổ có cái bảo hiểm nên giảm được một nửa, giờ cho nhớ lại cũng chả biết là bao nhiêu nhưng cả tiền phòng 200k/ngày thì cũng kha khá và mỗi lần thay áo đút túi cho y tá 50k nữa.
Thu xếp hết quần áo với đống đồ linh tinh, gọi sẵn taxi rồi đem hết đồ đạc lên xe. Lúc vào đây chúng nó đi ôtô nên 2 thằng đi lấy ôtô về còn thằng Lâm đi cùng tôi. Trên đường tôi hỏi.
- Mày nói cho Mai rồi đúng không?
- Nói cái gì – Nó mặt đơ đơ
- Khổ tao lạ gì tính mày nữa.
- Ừ ừ…
- Nói với ai cũng được nhưng đừng nói cho Quỳnh biết là được.
-…
- Thế mày với Mai sao rồi.
- Lục đục lắm, nhiều lúc tao thấy Mai không yêu tao, có khi nó giận mày mà lấy tao làm bia đỡ đạn. Thế chả khác gì tao là thằng thuê để yêu à?
- Cứ từ từ, mày yêu Mai mà. Phải biết làm gì để dữ người mình yêu chứ.
Mày đần lắm – Tôi cười rồi vỗ vai nó.
Nó gật gật rồi tản sang chuyện khác cũng về đến phòng, chả hiểu 2 thằng kia nó đi kiểu gì mà đã đứng trước cổng đợi rồi. Khuân vác hành lý vào nhà, ôi cái căn phòng thân thương, mà quái không thấy khóa. Vào thấy con Như với 2 bà chị kia ngồi chễm chệ trên giường rồi.
- Khỏe hơn tí nào chưa mày? – 2 bà cùng hỏi.
- Em khỏe rồi.
Giờ đến con Như.
- Huhu em nhớ a
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |