Mai bật khóc. Nước mắt nó thấm ướt từng trang sách. Rùa đã viết chạm thẳng vào trái tim đã xước quá nhiều của nó. Nó nhớ những lời xì xào bình phẩm của bạn bè, lời mắng từ người thân, và kết quả là nó phải nhận lấy sự thờ ơ không đáng có từ mọi người. Nó muốn đọc tiếp, nhưng nếu đọc nó sẽ lại khóc nức nở mất thôi! Mai cố ổn định tâm trạng bản thân, lúc nó định gấp sách thì nó để ý ở cái bookmark có dòng chữ nhỏ viết tên trang Facebook của Rùa, vội vã tay nó với cái máy tính tìm Face anh kết bạn luôn.
Chưa đầy năm phút đã có đồng ý kết bạn (vừa đi giao lưu về đã online, giống nó thế!). Lần đầu tiên khi đánh máy tính mà nó cảm thấy run thế này. Giờ không phải nó kết bạn với người ảo nữa, mà là người thật đã gặp nó chiều nay, đã cho nó nhiều lời khuyên và món quà quý giá.
- “Em chào anh Rùa ạ!” – Nó lấy hết can đảm nhắn tin.
- “Chào bạn, Rùa có quen bạn không nhỉ?” - Tin nhắn trả lời rất nhanh.
- “Dạ em là Mai, đứa mà chiều đã nhận sách tặng của anh!”
- “À nhớ rồi, Mai mà gặp Rùa thì đúng là “Trên lưng có cái mai rùa”! Chào Mai, rất vui được làm quen với em.”
Nó cười thành tiếng vì câu trêu đùa của Rùa. Có vẻ như giờ không còn là khâm phục nữa, nó thấy Rùa như một người bạn thân thiết, khoảng cách dường như biến mất từ lúc nào.
- “Em rất vui được biết anh. Sách của anh em rất thích, anh viết toàn đúng ý em thôi!”
- “Ô cô bé này dễ thương thế này mà sao cứ kêu nói không hay?”
- “Dạ em chỉ mạnh mồm trên mạng, em không nói được như anh đâu. Có gì em nhắn tin cho anh hỏi bí kíp nha?”
- “Không được, cứ dính vào bàn phím thì cả đời không thể nào nói hay. Đi ra ngoài nhiều vào, thích thì anh em mình hẹn hò. Nhớ khao anh ăn kem!”
Miệng nó mếu máo nhưng thực tình trong lòng buồn cười không chịu được vì những câu nói rất đời thường của cái ông tác giả này. Nó nói chuyện trên mạng nhiều nhưng chưa bao giờ nó có cảm xúc thật như hiện tại. Rùa sẵn sàng ngồi tám với nó như một độc giả có hoàn cảnh giống mình để cùng chia sẻ, còn nó thì coi anh là một “ân nhân” cứu rỗi cho cái cuộc sống khô khan.
Nó cứ suy nghĩ mãi về hai chữ “hẹn hò”. Cư mỗi lần lên mạng nó lại vào trang cá nhân Rùa, xem hết ảnh, bài viết đủ các loại mà không dám hỏi anh về cái vụ “hẹn hò” kia. Thực tình, nó muốn gặp lại Rùa mà hình như Rùa không nghĩ nhiều về nó như vậy. Cuộc sống của Rùa rất vô tư, một lúc là thấy online đăng trạng thái nào thì hôm nay đi ăn đĩa bánh trôi bên vỉa hè, đi đá bóng, nhậu nhẹt buôn chuyện với bọn bạn lớp cũ,… không có ngồi yên một chỗ. Sống là phải như thế mà! Rùa có rất nhiều bạn bè nên Mai có cảm giác nó không là gì đối với anh cả. À thì cũng có, nhưng không được quan tâm nhiều. Nói chuyện với anh là Mai vui, nhưng lần nào Mai cũng chủ động hỏi chuyện bỗng dưng có chút tủi thân và buồn lòng. Biết vậy mà vẫn theo dõi người ta…
Lại có thông báo Rùa cập nhật trạng thái: “Tự dưng thèm cái kem thập cẩm hồi xưa, kem gì mà có tí lạc ý, hồi nhỏ cứ có bác bán kem ấy đi qua thì trộm tiền của mẹ để mua bằng được ấy chứ. Ra vẻ sang chảnh ra tận quán cafe Ngày Mai ngồi học bài cho khung cảnh lãng mạn, dè gì chỉ thèm kem. Giá ai mang cho tui cái kem tui học liền. Ôi đời sinh viên…”.
“Hả?” Nó biết quán cafe Ngày Mai, đây là cái quán được rất nhiều học sinh sinh viên yêu thích vì sự tĩnh lặng. Cả cái kem thập cẩm nó cũng biết, vì quá yêu thích nên nó đã học trên mạng để tự làm. Tự dưng cái đầu chậm chạp của nó lanh lợi hẳn, có việc để làm rồi! Chạy một mạch xuống bếp, nó mừng rơn khi đống nguyên liệu làm kem vẫn còn đó một ít. Nó vội vã bắt tay vào làm, phải nói là khả năng làm kem của nó nhanh và giỏi không ai bì kịp. Tuy nhiên lúc đợi kem đông lại nó rõ sốt ruột, chỉ sợ anh rời khỏi đó mất. Kem vừa chỉ đông một chút, nó đã lôi ra cho vào cái hộp rồi ù té chạy. Quán cafe đâu có xa mà nó chạy vắt chân lên cổ, nhưng rõ ràng nỗi sợ của nó không thừa khi vừa đến nơi đã thấy bóng chàng trai ấy định bước ra khỏi quán.
- Anh, anh Rùa ơi! – Nó gọi rất rõ.
Rùa giật mình quay lại nhìn nó, không tin vào mắt mình nữa.
- Ô trời ai thế này? Mai đó hả?
- Vâng…em… Em mang cho anh… – Nó thở hổn hển không ra hơi vì chạy nhanh.
Rùa vẫn ngạc nhiên chưa hiểu gì, cầm lấy cái hộp nó đưa. Trong hộp, chỗ kem khá ngon đã chảy từ lúc nào, nhìn như mấy cục vữa khiến Rùa bật cười hiểu ra mọi chuyện. Nó thấy thế thì tái mét mặt mũi, cúi gầm vì ngượng, món kem lẽ ra rất tuyệt giờ đã thành một đống như thế này sao? Những tưởng anh sẽ mắng nó một trận không ngờ anh ôm cái hộp về chỗ cái bàn vừa ngồi, lấy cái thìa cafe múc kem đã chảy gần hết trong hộp ăn ngon lành:
- Ngon quá nè, đúng mùi vị của kem xưa luôn không khác gì cả!
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |