Mấy tuần rỗi rãi mà nó gặp Rùa rất ít, không phải nó ngại đâu, mà là anh không có thời gian đi chơi với nó. Cứ thập thò ở ngõ nhà anh thì thấy anh đi đây đi đó, rồi còn thi thố nữa, anh có phải học sinh như nó đâu mà nghỉ hè. Nó quan sát hết cả trên mạng và ngoài đời. Nó biết khi nào anh vui, khi nào anh mệt mỏi bởi nhiều công việc chất đống. Anh dễ buồn mà cũng nhanh vui. Nó hạnh phúc vì nó có thể khiến anh cười, anh quan tâm nó lắm chứ! Nhưng rốt cuộc đối với anh, nó chỉ là bạn, là bạn mà thôi.
- Anh Rùa ơi! – Nó gọi anh vào một ngày chạy đến kịp lúc anh định đi có việc.
- Mai à, sao thế em?
- Em không đến rủ anh đi chơi đâu, anh có việc gì cứ đi! Nhưng mà mai là đến hạn đi “thử tài” MC rồi, anh đến xem nhé? Có anh em mới tự tin được!
- Anh sẽ cố gắng thu xếp! – Anh cười, tay khẽ vuốt nhẹ tóc nó khiến nó thoáng ngượng – Nhưng dù anh không đến được, em cũng phải làm thật tốt. Có thể lần này là vì anh, nhưng sẽ còn nhiều lần em đứng nói trước mọi người, anh không thể bên em được!
Nó vâng dạ nhưng phải đến khi anh đi rồi, những lời ấy mới chạm vào trái tim nó. Mặc dù đó chỉ là lời dặn dò nhưng lại khiến nó nghẹn thắt. Khoảng cách giữa anh và nó vẫn xa lắm, chỉ có tình cảm của nó…Không, chắc không phải đâu, vẫn là bạn, tại nó quý anh quá thôi! Chưa bao giờ nó có nhiều xúc cảm lẫn lộn đến thế.
Ngày hôm sau nó đến và tá hoả nhận ra không chỉ có mình nó. Cả cái hội trường có rất nhiều cô chú bác, các anh chị, bạn bằng tuổi và em nhỏ nữa. Nhìn ai cũng tự tin, họ đều đảm nhiệm những tiết mục văn nghệ khó hơn việc nó làm nhiều mà không ai tỏ ra run rẩy. Nó chỉ biết ngồi một chỗ, nhiều người thấy nó lạ nên xì xào về nó khá nhiều. Nó nhắm chặt mắt quay đi, đừng để lời nói ảnh hưởng mình!
- Văn nghệ hè năm nay các bác chọn được 3 bạn rất xinh xắn để thử tài MC. Bạn nào trả lời câu hỏi tốt nhất sẽ được chọn! Mời cô bé kia trước nào! – Một bác phụ trách văn nghệ nói.
Mai nhìn về phía một cô bạn rất xinh đẹp đang được mọi người vỗ tay ào ào, chắc đây là người họ quen rồi. Quả như dự đoán, cô bạn rất được lòng mọi người với câu trả lời dễ dàng cho câu hỏi chung “Theo cháu, làm thế nào để có thể nói tự tin trước mọi người?”. Cả cô bé thứ hai cũng thế, nói cứ như diễn giả vậy, đầy quyết đoán và vang to khắp hội trường. “…Muốn nói tốt thì đừng ngại ngần gì cả, hãy nghĩ đến những người có thể giúp mình có được động lực, cứ mỉm cười và ngẩng đầu nhìn thẳng vào phía trước, gạt bỏ mọi sợ hãi…” Họ đã nói như thế đấy! Nó khâm phục vô cùng, họ đã nói hết suy nghĩ của nó mất rồi.
Đến lượt Mai, nó đứng trên bục cố gắng nhớ những lúc nó đã nói chuyện vui vẻ với bạn bè để có dũng khí hơn. Đông người quá! Hội trường chật ních nhưng ai đó không có ở đây. Đến để cho nó có động lực cũng không được hay sao?
- Dạ…thưa các bác, theo cháu, cách nói tự tin là…
Nó thở hắt. Bàn tay nó run run cầm mic không nổi, nó sợ, tự dưng nó sợ nghẹn người! Bao nhiêu quyết tâm đã đi đâu hết!
- Chị này được anh Rùa giới thiệu đúng không nhỉ? – Mấy đứa dưới bàn tán nghe rõ.
- Chưa nói được gì đã run thế kia, bộ định dựa vào anh Rùa để làm MC?
- Anh Rùa hình như ốm hay sao ý, làm việc nhiều thế mà. Anh ấy mà đến đây nhìn thấy người mình giới thiệu như thế kia chắc buồn đấy.
Những lời đó vô tình cứa vào lòng nó đau nhói. Dựa vào Rùa ư? Nói đúng mà, toàn là nhờ Rùa nói chuyện cùng, nhờ đọc sách Rùa để tự tin, nhờ đi cùng Rùa để đứng ở chỗ này. Nhưng chẳng phải đều là nhờ nó dám nhắn tin làm quen, dám mang kem cho anh chỉ qua một cái trạng thái ảo trên Facebook thôi sao? Những lúc đó là nó tự làm mà, TỰ nó chứ có phải ai đâu mà dựa dẫm!
“Dù không có anh vẫn phải làm thật tốt cô gái nhé! Anh không thể ở bên em mãi được.”
Lời anh vang lên trong đầu nó. Nó tự hỏi, nếu như nó không gặp anh, chẳng lẽ nó cứ tiếp tục sống như đứa tự kỷ suốt hay sao?
Không!
Dù cho không có anh, nó vẫn sẽ tự mình thay đổi, không cần ai phải tác động. Có lẽ đó chính là lý do anh ít muốn gặp nó, vì anh không muốn nó phụ thuộc vào anh.
- Cháu chỉ còn một phút!
- Theo cháu, cách để nói tự tin không phải là nghĩ đến người cho mình động lực mà tự mình đứng lên thay đổi chính mình. Mỗi chúng ta đều giống như chú rùa mang trên lưng một chiếc mai nặng trịch, có thể nhấc nó ra hay không phụ thuộc vào bản thân mỗi người. Hãy vì bản thân, vì tình cảm của người xung quanh mà đừng ngại ngần gì cả!
Nó nghẹn ngào không nói được nữa. Tiếng vỗ tay vang lên, không to như hai cô bạn kia nhưng thể hiện sự hài lòng của tất cả mọi người. Nó làm được rồi! Nó vượt qua chính nó rồi! Anh ơi…Đến l
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |