Không phải anh do sự không quyết đoán. Thực ra từ rất lâu rồi anh đã muốn nói rõ ràng với Trần Chỉ Tình hoặc Quân Lương. Nhưng thời cơ thích hợp ấy không xuất hiện, cứ kéo dài mãi, cuối cùng biến thành tàn cục không thể giải quyết được.
Cảm giác cổ họng có một cục than nóng bỏng, không thể nói được lời nào.
Một lúc lâu sau, Trần Chỉ Tình run rẩy hỏi:
- Hai người, ai chủ động trước?
Quân Lương đang định mở miệng nhưng lại bị Đỗ Tầm kéo ra phía sau:
- Là anh.
Tất cả những cử chỉ nhỏ đều lọt vào mắt Trần Chỉ Tình. Cô ta cười khẩy rồi bất ngờ vung tay lên, tát vào mặt Đỗ Tầm...
Trong đêm tối yên tĩnh, cái tát ấy bỗng trở nên thật vang dội.
Quân Lương ôm má trái, không ngoảnh đầu lại.
Lúc nói "không", Cố Từ Viễn không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Mộ Sắc. Là phản cảm, bối rối hay chột dạ, trong thoáng chốc bản thân anh cũng không rõ. Nhưng đối với một người từng trải như Lâm Mộ Sắc, tâm trạng mâu thuẫn này chẳng khác nào trò trẻ con.
Khuôn mặt của cô ta ẩn chứa nụ cười trêu chọc. Đến lúc này, cô ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Trong cái thời tuổi trẻ hư hỏng của mình, không biết cô ta đã có bao nhiêu bạn trai, đã từng có bao nhiêu cuộc tình một đêm. Cô ta đã chán ngấy cái chuyện quan hệ nam nữ nhưng dường như Cố Từ Viễn không giống với những chàng trai ấy.
Cô ta nhớ buổi tối mà cô giả vờ say, con bé ngu ngốc Tống Sơ Vi lại để Cố Từ Viễn đưa cô về nhà. Ngồi trên taxi, gió bên ngoài cửa sổ thổi vào rất mát. Thực ra trước khi ghé sát lại hôn anh, cô ta cũng đã đấu tranh tư tưởng.
Mặc dù quan hệ với Tống Sơ Vi không thể coi là sống chết có nhau nhưng dù sao cũng coi là bạn... Mặc dù cô ta không phải là người tốt đẹp gì nhưng chuyện chơi xấu bạn bè thì chưa làm bao giờ.
Nhưng khuôn mặt của Cố Từ Viễn lúc nhìn nghiêng quả thật rất đẹp trai. Dáng vẻ anh bặm môi trông có chút ngây ngô nhưng cũng rất đáng yêu...
Chẳng muốn nghĩ nhiều như thế, cứ coi là cồn làm rối loạn tâm trí đi. Khuôn mặt ngà ngà say của cô ta nở nụ cười xảo quyệt, sau đó ghé sát lại hôn anh.
Sau đó dáng vẻ luống cuống của Cố Từ Viễn khiến cô ta cười gần chết.
- Cố Từ Viễn, em thích anh, ngay cả trước mặt Tống Sơ Vi em cũng dám nói như vậy!
Câu nói ấy giống như ném một quả bom xuống mặt hồ đang yên ả. Cố Từ Viễn bất chấp tất cả, tức giận gầm lên với cô ta:
- Mẹ kiếp, có phải cô bị điên không hả? Hôm ấy khi đưa cô về chẳng phải tôi đã nói với cô rồi sao? Tôi chỉ thích Tống Sơ Vi, tôi sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương cô ấy.
Anh vừa nói dứt lời, Lâm Mộ Sắc liền ôm chầm lấy anh. Trong lúc đầu óc anh trống rỗng, bờ môi mềm của cô ta chạm vào môi anh...
Cảm giác tội lỗi giống như ký sinh trùng bò trên sống lưng của Cố Từ Viễn, anh đứng im không nhúc nhích.
Một lúc rất lâu sau, Lâm Mộ Sắc buông anh ra, hai mắt ngấn lệ:
- Thế em thì sao? Anh sợ Tống Sơ Vi bị tổn thương, thế em thì sao? Em cũng là người, em cũng có lòng tự trọng. Anh có nghĩ đến cảm giác của em không?
Nước mắt của cô ta giống như dòng suối nhỏ chảy xuống làn da trắng muốt. Cuối cùng Cố Từ Viễn giơ tay lên, đưa về phía mặt cô ta.
Sáng hôm sau thức dậy, tôi ngạc nhiên phát hiện hình như suốt đêm không có ai ngủ trên giường của Quân Lương. Tôi không đánh răng rửa mặt mà túm lấy Đường Nguyên Nguyên đang trang điểm rồi hỏi:
- Cậu nhìn thấy Quân Lương không? Nhìn thấy không?
Khuôn mặt của Nguyên Nguyên khi mới kẻ nửa đường lông mày trông rất buồn cười. Cô ta khó chịu gạt tay tôi ra:
- Không! Tối qua cô ta không về... Tiếng ngáy của cậu khiến cả đêm tôi không ngủ được. Xin cậu hãy đi mua ngay một cái khẩu trang đi!
Tôi ngáy ư? Quả thực điều này khiến tôi khó mà tin được... có điều đây không phải trọng tâm. Trọng tâm là Quân Lương chết ở đâu rồi?!
Điện thoại của tôi mở máy cả ngày, nhưng khi tôi lôi điện thoại dưới gối lên thì đến một tin nhắn, một cuộc gọi nhỡ cũng không có.
Không có tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ của Quân Lương, hay Cố Từ Viễn.
Tôi phải thừa nhận là bắt đầu từ giây phút ấy, tâm trạng của tôi trở nên rất tồi tệ.
Buổi trưa tan học, các bạn chạy ùa vào nhà ăn như ong vỡ tổ. Cảnh tượng này có thể dùng cụm từ "khí phách vang dội non sông" để miêu tả, nhưng tôi không có chút hứng thú nào.
Suốt buổi sáng, điện thoại của tôi như bị chết vậy. Ngay cả số điện thoại 10086 bị tôi lưu là "không biết xấu hổ" cũng không giục tôi nộp tiền điện thoại. Cảm giác bị cả thế giới vứt bỏ thật tệ.
Trên đường về ký túc xá, tôi như người mất hồn. Thật ra tôi rất muốn gọi điện thoại để chửi mười tám đời tổ tông nhà Cố Từ Viễn nhưng cái sự thật anh ta tắt máy tối hôm trước khiến tôi mất hết dũng khí.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |