Tôi dựa vào cửa kính, buồn rầu nghĩ, có lẽ bất kỳ tình cảm nào cũng có kỳ hạn. Tôi và Cố Từ Viễn cũng vậy, tôi và Quân Lương cũng thế, tình cảm của chúng tôi đã đến hạn rồi.
- Thực ra lúc đầu mình rất ghét cậu và Tô Quân Lương... - Sau khi làm phẫu thuật xong, Đường Nguyên Nguyên và tôi ngồi trong quán fast food trang trí rất đẹp, gọi hai suất. Cô ấy uống một ngụm canh, bỗng nhiên nói câu ấy.
Tôi sững người, mặc dù tôi luôn biết rằng cô ấy không thích tôi và Quân Lương nhưng cái kiểu nói thẳng thắn như vậy vẫn là lần đầu.
Một lúc lâu sau, tôi mới phản ứng lại:
- Bọn mình động chạm gì tới cậu à?
- Cũng không phải là thế... - Vì vừa làn phẫu thuật xong nên vẻ mặt của cô ấy hơi gượng. - Ngày đầu tiên Tô Quân Lương cầm chìa khóa ký túc đung đưa trước mặt cậu, nói là cô ta dựa vào quan hệ để đổi ký túc, kể từ lúc ấy mình bắt đầu ghét hai cậu. Mình thấy những cô gái như các cậu vừa nông cạn vừa ngu ngốc, có điều may mắn hơn một chút, dễ dàng có được những thứ mà những người như bọn mình phải nỗ lực rất nhiều lần mới có thể có được...
Qua lời kể của cô ấy, tôi nhớ lại ngày khai giảng, dáng vẻ khoe khoang của Quân Lương khi đắc chí nói với tôi: "Bố mình có quen bí thư trường này". Trong mắt người ngoài, có lẽ dáng vẻ ấy quả thực rất đáng ghét.
- Cũng chính bắt đầu từ lúc ấy, bỗng nhiên mình nghĩ, nếu đời này mình đã không thể trở thành con nhà giàu có, vậy thì mình sẽ cố gắng để con cái của mình được giàu có, để sau này chúng không giống như mình, tự ti trước mặt các bạn cùng trang lứa...
Cô ấy dùng hai từ "tự ti", khoảnh khắc ấy tôi bỗng cảm thấy rất khó chịu, nhưng không biết phải nói gì.
Rồi cô ấy cười nói:
- Mình nói với cậu một chuyện nhé, chắc chắn cậu nghĩ mình trẻ con, cậu còn nhớ hồi học năm thứ nhất Quân Lương bị mất một chiếc váy không? Thực ra là do mình ném vào thùng rác.
Chuyện này tôi vẫn còn nhớ. Quân Lương không thích đồ của hãng ấy. Mỗi lần đi mua sắm, đi ngang qua showroom của hãng này là cô ấy lại hấm hứ, cười nhạo những thứ thêu hoa và ren rực rỡ mà chỉ có những cô gái nhà quê mới thích.
Nhưng một ngày cô ấy lại phá lệ, mua một chiếc váy của hãng này. Chúng tôi đều thừa nhận chiếc váy thật sự rất đẹp. Cô ấy chỉ mặc một lần, vì lúc ăn cơm không cẩn thận làm dính dầu mỡ nên đã cởi ra để giặt.
Ngày hôm sau, lúc cô ấy đi rút quần áo, trên sân thượng có treo rất nhiều quần áo nhưng không có chiếc váy ấy.
Vì chuyện này mà Quân Lương vô cùng tức giận, đứng trên sân thượng chửi rất nhiều câu khó nghe. Nhưng cô ấy lại không biết rốt cuộc ai lấy trộm. Tôi đã an ủi cô ấy, kẻ ăn trộm nhất định sẽ mặc nó, nhất định chúng ta sẽ bắt được kẻ đó!
Nhưng chờ từ mùa hè đến mùa đông cũng không thấy ai mặc chiếc váy ấy. Cô nàng Quân Lương có rất nhiều váy đẹp cũng nhanh chóng gạt chuyện này sang một bên, hoàn toàn không nhớ gì đến nó nữa.
Không ngờ lâu như vậy rồi mà tôi lại biết được chuyện liên quan đến chiếc váy ấy qua Đường Nguyên Nguyên.
Trông cô ấy có vẻ ngượng ngùng nhưng lại giống như thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ cũng phải, giấu lâu như vậy, chắc chắn bản thân cô ấy cũng khó chịu.
- Suy nghĩ của mình lúc ấy... bây giờ nghĩ lại thật ấu trĩ. Tô Quân Lương rất giàu, không bận tâm đến một chiếc váy. Nhưng mình có thể vứt một chiếc, cô ta sẽ ít đi một chiếc.
Lúc nói câu ấy, Đường Nguyên Nguyên nói rất nhỏ, giống như chột dạ và hổ thẹn, lại giống như sợ tôi sẽ nói ra những lời lẽ không hay. Nhưng tôi cầm thìa, ngây người một lúc lâu, nhưng cuối cùng chỉ mỉm cười với cô ấy:
- Mình hiểu.
Thật sự tôi hiểu.
Cảm giác này giống như hồi nhỏ chưa làm xong bài tập, sợ cô giác phê bình nên lén chạy đi xé vở bài tập của người khác để đổi lấy sự cân bằng tâm lý.
Tôi mỉm cười với Đường Nguyên Nguyên:
- Cậu yên tâm đi, mình sẽ không nói với Quân Lương, dù sao thì chuyện cũng đã qua rồi.
Đường Nguyên Nguyên nhìn tôi rất lâu, sau đó nói:
- Tống Sơ Vi, trước đây mình không biết, thực ra cậu có ánh mắt rất lương thiện.
Tôi sững người, sao câu nói này lại quen vậy nhỉ? Tôi đã nghe thấy ở đâu rồi nhỉ?
Lúc nhìn thấy Viên Tổ Vực ở cổng ký túc xá nữ, nghi vấn của tôi đã hoàn toàn được giải đáp. Đúng vậy, chính là câu anh ta đã nói: "Tống Sơ Vi, em có một đôi mắt rất biết lắng nghe".
Tính ra cũng đã lâu rồi tôi và Viên Tổ Vực không gặp nhau rồi. Chúng tôi đi men theo hồ nhân tạo trong trường. Anh đút tay vào túi, khuôn mặt lúc nhìn nghiêng ẩn chứa cảm giác cô đơn.
Gió khẽ thổi làm mặt hồ gợn sóng, bỗng nhiên Viên Tổ Vực nói một câu ngoài chủ đề:
- Trường em thật đẹp.
Tôi cúi đầu, không biết phải nói gì. Anh cũng không bận tâm đến phản ứng của tôi mà nói tiếp:
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |