- Nếu không có việc gì nữa, em xin phép về trước. – Quỳnh cúi đầu tránh ánh mắt chắc chắn đang nóng hơn 36,5 độ của người ngồi bên bàn, trong ngực nảy lên một cảm giác là lạ, không hẳn bất an nhưng thật sự bất bình thường.
- Cảm ơn em – Cuối cùng thì người còn lại trong phòng cũng mở miệng. Anh tiếp tục nhìn cô đăm đăm, đơn giản vì chẳng biết nói gì thêm.
Cảm giác bất bình thường trong ngực Quỳnh càng lúc càng tăng cao, cô gật đầu thay lời chào rồi xốc lại chiếc túi trên vai, quay người bước về phía cửa.
- Đợi chút đã! – Người ngồi bên bàn đột ngột xô ghế đứng dậy.
- Có việc gì ạ? – Quỳnh thấy chân mình hơi bủn rủn.
Đăng dằn cơn ho, cúi xuống xách đôi dép tổ ong lên chìa về phía cô:
- Cái này, nãy giờ tôi vẫn đi, quên trả em.
- À… vâng… – Quỳnh hơi luống cuống trong vài tích tắc, cuối cùng vẫn mỉm cười – Anh cứ đi đi ạ. Nước rút hết cả, em đi sandal được rồi.
- Thôi, giày tôi để trong phòng điều hoà từ sáng cũng gần khô rồi. Em cầm về đi!
Cô ngập ngừng thêm chốc lát rồi gật đầu, vươn tay cầm lấy đôi dép trong tay anh. Đầu ngón tay người này khẽ quệt qua mu bàn tay của người kia, nhẹ và nhanh hơn cả một que diêm quệt vào cạnh hộp. Không có tia lửa nào loé ra nhưng gò má Quỳnh nóng bừng lên như vừa đi nắng còn Đăng thì thấy nhiệt độ cơ thể mình lại cao hơn một chút. Anh quay đầu ho mấy tiếng. Tiếng ho nằng nặng khiến Quỳnh thoáng nhíu mày, cô chỉ về phía bàn:
- Loại sirô ho kia tốt lắm, anh uống luôn đi ạ.
Đăng chỉ khẽ gật đầu, chân không hề nhúc nhích.
- Nếu cần uống kháng sinh, anh đi khám để bác sĩ kê đơn cho an toàn.
Đăng ậm ừ, vẫn đứng yên tại chỗ.
- Thuốc giảm đau hạ sốt kia ảnh hưởng đến dạ dày. Anh ăn hết bánh xong rồi hãy uống thuốc. Bánh chắc là không ngon lắm…
Người được căn dặn lại gật đầu, vẫn không rời mắt khỏi gương mặt đỏ ửng của cô. Quỳnh tránh ánh mắt anh, lí nhí thanh minh:
- Xin lỗi anh, nhà em có nhiều người làm nghề y dược nên em hơi… phiền phức.
Đăng bật cười, lắc đầu, đột nhiên đẩy về phía cô một câu hỏi, không hề liên quan đến dược phẩm hay thực phẩm:
- Chiều Chủ nhật tuần này em rỗi không?
Chắc hẳn Quỳnh vẫn còn tự hỏi Đăng có ý gì khi quan tâm đến việc chiều Chủ nhật tuần này cô rỗi hay bận nếu như vào sáng thứ Bảy, cô không nghe thấy mọi người trong phòng í ới hỏi nhau xem tiền lương đã về tài khoản hay chưa. Là nhân viên thử việc, cô chưa được trả lương qua tài khoản ATM mà phải lên phòng kế toán lĩnh tiền mặt. Cầm chiếc phong bì không dày không mỏng trong tay, cô để mặc cho những ý nghĩ lan man kéo mình đi.
Vào cuối giờ chiều của ngày đầu tuần mưa gió ấy, cô đã trả lời câu hỏi đột ngột và hoàn toàn không ở trong phạm vi công việc của Đăng bằng một cái lắc đầu chớp nhoáng rồi vội vã ra về. Thậm chí, vì không dám quay lại nhìn anh thêm chút nào, cô cũng chẳng rõ anh có nhận được tín hiệu từ chối của cô hay không nữa. Hôm sau, anh nghỉ làm, cô biết tại sao và muốn nhắn tin hay gửi mail hỏi thăm nhưng rồi lại không dám. Hôm sau nữa, anh đi làm và từ đó không hề gặp riêng hay nói chuyện riêng với cô lần nào. Tất cả những gì được trao đổi giữa hai người chỉ là mấy câu chào hỏi, vài lưu ý về công việc và một đống file chứa cả tiếng Anh lẫn tiếng Việt.
Mấy lần, trong lúc đợi cơm trưa hay dừng trước đèn đỏ, Quỳnh nhận thấy mình đang nghĩ về Đăng và về câu hỏi không chút “chí công vô tư” kia. Cô tự hỏi, phỏng đoán, có lúc còn thử đặt vấn đề xem nếu lúc đó cô mà liều lĩnh gật đầu thì mọi chuyện sẽ diễn biến ra sao… Tất nhiên, mọi suy luận đều chẳng đi đến đâu và Quỳnh vẫn luôn tạm biệt chúng rồi nhanh chóng kéo bản thân trở về mặt đất bằng cách tự nhủ rằng chắc người kia hôm đó bị sốt nên có phần mê sảng!
Nhưng hôm nay, sau khi ra khỏi phòng kế toán với tháng lương đầu tiên trong tay, cô không thể không ngoắc mấy sự kiện lại với nhau và tự vỗ vào trán mình mấy cái. Tại sao cô lại chậm hiểu và nhanh quên đến thế cơ chứ?! Cô còn cầm một triệu của Đăng và đã cam kết sẽ trả ngay sau khi lĩnh lương. Anh dĩ nhiên biết rõ ngày nào là thuận tiện nhất cho việc thanh toán nợ nần và chỉ tạo cơ hội cho cô không phải lấm lét đem phong bì tiền đặt ở bàn làm việc của anh thôi mà! Đành rằng câu hỏi của anh chẳng liên quan đến công việc, lại hơi (nói cách khác là vô cùng) đột ngột, nhưng dù sao cô cũng nên tiếp nhận rồi trả lời nó một cách tích cực, hoặc ít ra là nghiêm túc hơn một chút.
- À lố!
Giọng nói vui vẻ quen thuộc vang lên sau lưng khiến Quỳnh nhanh chóng gạt hỗn hợp giữa suy luận, tưởng tượng và tự trách kia sang một bên. Cô quay lại, nghênh đón ánh mắt quan tâm và nụ cười được nha sĩ khuyên dùng của Đức. Anh đang cầm một đống đĩa phần mềm, có lẽ là đi cài lại máy cho phòng nào.
- Sao anh gọi mấy lần không thưa thế? Bị sốc vì lương cao quá à?
- Em chỉ đang nghĩ xem có những khoản nào cần tiêu… – Quỳnh thoáng ngập ngừng, dù sao những lời này cũng không tính là nói dối. Chắc chắn cô sẽ phải tiêu ngay một khoản không nhỏ – Anh làm gì với tháng lương đầu tiên?
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |