- Vi bị sốt rồi - Anh kêu lên, nắm lấy hai bàn tay cô và sửng sốt thấy chúng nóng ran.
Cô cố gắng làm một cử chỉ như là xua tay, nói thì thầm:
- Tôi thấy mệt, nhưng không sao đâu, chắc chỉ bị cảm lạnh chút thôi, anh đưa tôi về nhà nhé!
- Bây giờ chưa về được đâu, hãy uống một viên Tylenon và nằm nghỉ một chút đã, nếu một lúc nữa Vi không đỡ thì tôi sẽ đưa Vi tới bệnh viện - Anh kiên quyết trả lời, rồi đi tìm trong tủ thuốc lấy cho cô một viên thuốc cảm sốt hiệu Tylenon.
Anh đỡ cô ngồi dậy, để cho đầu cô tựa vào vai anh, một tay cầm cốc nước kề vào miệng giúp cô uống thuốc. Cô gần như lả đi, cảm giác như không còn một chút sinh lực nào. Cô thậm chí nghe thấy những tiếng ù ù như có cả một bầy ong bên tai. Ngoan ngoãn uống xong viên thuốc và để mặc cho anh đỡ cô nằm xuống sofa, cô chỉ kịp lơ mơ cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh khi anh cúi xuống đắp chăn cho cô, trước khi chìm vào một giấc ngủ đầy mệt nhọc và mộng mị.
Anh ngồi trên sàn nhà, bên cạnh sofa, nắm bàn tay nhỏ bé của cô trong tay anh, chốc chốc lại đưa tay sờ lên trán cô xem có bớt nóng chút nào không. Khuôn mặt trông nghiêng của cô trong giấc ngủ thật dễ thương. Vầng trán phẳng phiu, đôi mắt nhắm nghiền càng làm nổi bật hàng mi dài. Cơn sốt làm cho má cô hồng hào và đôi môi trở nên mọng đỏ đầy quyến rũ. Anh lặng lẽ ngắm khuôn mặt cô một lúc thật lâu, bàn tay vẫn nắm chặt tay cô không rời, như thể anh sợ nếu buông tay ra cô sẽ tan biến đi như một ảo ảnh. Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng tíc tắc đều đều của chiếc đồng hồ treo tường là còn nhắc nhở đến sự tồn tại của thời gian. Anh chắc hẳn sẽ còn ngồi đó đến sáng nếu như cô không bất chợt cựa mình, tấm chăn đắp trên người cô tuột xuống sàn một nửa. Nhận ra cô sẽ không thể nằm thoải mái trên chiếc sofa chật chội, anh quyết định bế cô vào phòng ngủ. Cẩn trọng như nâng một chiếc bình pha lê dễ vỡ, anh nhẹ nhàng bế cô lên, cố hết sức không làm cô thức giấc, rồi đi chầm chậm từng bước. Và cũng vẫn với một sự cẩn trọng như thế, anh đặt cô nằm ngay ngắn trên chiếc giường rộng rãi của anh, không quên đắp chăn cho cô trước khi bước ra. Anh quay trở lại ngay sau đó với một chậu nước và chiếc khăn mặt. Anh vò ướt chiếc khăn, vắt thật khô rồi đắp lên trán cô, đây là cách giảm sốt mà mẹ anh vẫn làm mỗi khi anh ốm. Vò - vắt - đắp - rồi lại vò - vắt - đắp, anh kiên nhẫn ngồi bên cô như một bà mẹ mẫu mực chăm sóc cô con gái nhỏ, cho đến khi cơn buồn ngủ kéo anh gục xuống bên giường, tay anh vẫn nắm chặt tay cô không rời.
Vi thấy mình lạc giữa một nơi hoàn toàn xa lạ, bóng đêm bủa vây xung quanh cô. Cô không thể nhận ra đây là đâu và cũng không thể nhìn rõ được vật gì. Chỉ có những tiếng tít tít đều đều kỳ lạ độc chiếm không gian. Rồi bỗng nhiên một bóng đen to lớn không rõ hình thù bắt đầu cuộc rượt đuổi với cô. Cô càng cố sức chạy, con quái vật đó càng đuổi theo sát. Tim cô đập thình thịch trong lồng ngực, đôi chân dường như không còn nghe theo sự điều khiển của cô nữa. Sao thế này, sao cô lại không thể nhúc nhích được dù chỉ là một ngón tay, mồ hôi cô toát ra ướt đầm lưng áo. Cô muốn hét lên trong nỗi tuyệt vọng cùng cực, nhưng mặc cho cô cố gắng hết sức, không một âm thanh nào thoát ra khỏi cổ họng đang khô cháy của cô.
- Này, này, tỉnh lại đi nào - Anh vừa gọi, vừa lay thật mạnh vai cô.
Vi mở choàng mắt, vẫn còn dư âm nỗi kinh hoàng của cơn ác mộng. Cô lờ mờ nhận thấy anh đang ngồi bên cạnh cô, lay lay vai cô, những ngón tay anh đang lau nước mắt đọng trên khóe mắt cô.
- Có chuyện gì vậy? Tôi đang ở đâu thế này? - Cô ngơ ngác nhìn quanh.
- Đang ở trong phòng tôi, tối qua Vi bị sốt và đã ngủ thiếp đi - Anh dịu dàng giải thích.
- Ôi, tôi nhớ ra rồi, đúng là ác mộng! Nhưng hình như tôi đã cố gắng hét lên mà không được. Tôi đã hét thật đấy à? - Cô nhìn anh hoang mang.
- Hét to đến người chết cũng phải sống lại đấy. Vi thấy trong người thế nào rồi? - Anh hỏi, tay vẫn đang giữ chặt vai cô.
- Đỡ hơn nhiều rồi - Cô trả lời, lấy tay sờ lên trán, túm ngay được chiếc khăn mặt anh đã đắp để hạ sốt cho cô.
- Cái gì thế này?
- Khăn lạnh để hạ sốt - Anh khẽ mỉm cười.
- Anh đã thức cả đêm đấy à? - Cô hỏi nhỏ, một nỗi xúc động bất chợt khiến cho giọng cô nghèn nghẹn…
- Cũng gần như thế. Tôi không quen ngủ khi có người khác ngáy bên tai.
- Hả, anh nói thật hay đùa đấy? - Cô trừng mắt nhìn anh.
- Ha ha, thế này là đỡ thật rồi - Anh ngoác miệng cười hết cỡ - Giờ thì phải nạp năng lượng thôi. Để tôi làm cái gì cho Vi ăn tạm nhé. Sữa và trứng có được không? - Anh dịu dàng nhìn cô bằng đôi mắt nâu quyến rũ.
- Vâng, cảm ơn anh - Cô ỉu xìu như một chú cừu non, chợt nhận thấy cái bụng mình đang sôi réo một cách ồn ào.
- Hình như đói làm cho người ta trở nên dịu dàng - Anh nhận xét.
- Sai, dịu dàng là bản chất. Đói chỉ làm người ta kém kiên nhẫn hơn thôi.
- Ừm, để xem có dịu dàng nữa không sau khi biết chuyện này - Anh ngó qua cửa bếp, nhìn cô cười cười.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |