- Bố bị bắt... hôm qua rồi, hu hu - Tiếng cậu em đứt quãng, nghẹn ngào.
- Hà. em đang nói linh tinh gì thế? Bình tĩnh lại và kể đầu đuôi xem nào - Cô quát cậu em như là một cách để tự trấn an minh.
- Hu, hu...
Vi ngồi phịch xuống đất, đầu óc mụ mị, bức tường kính trước mặt cô như đang quay cuồng. Giữa những tiếng nức nở và lời kể lộn xộn của cậu em mới học lóp bảy đang trong cơn hoảng loạn, Vi lờ mờ biết được rằng bố cô mới bị bắt hôm qua vì tội trốn thuế. Nhà đã bị niêm phong, chú Phương (phó giám đốc công ty) đã bỏ trốn. Em trai cô hiện đang tạm sống với một người bác họ xa bên nội (vì bố cô là con một, không có anh em, còn gia đình bên mẹ lại ờ quê xa). Cà người Vi run lên, những ý nghĩ lẫn lộn, chồng chéo như một nắm chi rối trong đầu cô. Vi không muốn tin đó là sự thật. Tai họa ập xuống với cô bắt ngờ như một cơn sóng thần không hề dự báo trước. Ngay cả trong những cơn ác mộng kinh hoàng nhất, cô cũng không bao giờ có thể tường tượng ra một chuyện như thế này. Cô nhất định phải làm một cái gì đó, nhưng làm cái gì thì nhất thời cô không thể quyết định được. Bây giờ em cô sẽ sống ra sao, và ngay cả cô nữa, sẽ sống ra sao? Tương lai dường như đã đóng sầm cánh cửa trước mắt cô. Ôi, và bố cô, bố cô sẽ phải trá giá như thế nào? Nghĩ đến bố, cô bỗng thấy cõi lòng tan nát. Cảm giác như không còn một chút sinh lực nào, Vi gục xuống, nước mắt như mưa tuôn ra làm ướt cả một góc thảm. Những tiếng nức nở trào ra không thể kiềm chế. Tại sao cô lại có thể là một đứa con vô tâm đến vậy? Tại sao cô có thể đắm chìm trong hạnh phúc riêng tư của mình mà không hề quan tâm đến bố như thế nào suốt thời gian qua? Giá như cô đã thường xuyên hỏi han chuyện làm ăn cũng như công việc gia đình thì ít ra cô cũng có thể biết được một manh mối gì đó. Sao cô không hề nghĩ rằng những đồng đô la cô chi tiêu ờ một nơi đắt đò như thế này cũng đóng góp một phần không nhỏ vào gánh nặng tài chính trên vai bố cô - những đồng tiền mà bố cô sẽ phải đánh đồi bằng tự do của mình. Vi cảm thấy như chỉnh mình là người có lỗi. Nồi ân hận dày vò cô mà ngay cả nước mắt cũng không thể làm cho nguôi ngoai. “Phải làm gì bây giờ?” - Vi tuyệt vọng nghĩ thầm - “ Minh có thể làm được gì cho bố vào lúc này? Phải làm thế nào để lo cho em trai tiếp tục ăn học? Có lè mình phải bỏ học thôi, lắy đâu ra tiền đề sống, để học nốt hai năm nữa bây giờ?” - Vi cố gắng vùng vẫy một cách bất lực giừa những câu hỏi không có lời giải đáp. “Mình phải về Việt Nam ngay lặp tức” - Cô túm lấy ý nghĩ sáng suốt đầu tiên hiện lên trong đầu. Phải, về nhà. về nhà, cần phải về nhà! Có thể không giải quyết được gì, nhưng cô nhắt định phải có mặt bên bố và em trai trong thời điểm này. Quyết định được cần phái làm gì khiến cho cô cảm thấy nhẹ lòng đôi chút. Cô gượng đứng lên, nhặt lắy mấy tờ khăn giấy lặng lẽ lau nước mắt...
Trong khi Vi còn đang thẫn thờ vì tai họa bắt ngờ, thì đột nhiên cô lại bị dứt ra khỏi dòng suy nghĩ bời tiếng chuông điện thoại. Vi rùng minh, một cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng. Chuyện gì nữa đây, ôi những tiếng chuông điện thoại quái ác. Cô lặp cập vớ lấy chiếc điện thoại di động áp vào tai, nhưng tiếng chuông vẫn tiếp tục vang lên gay gắt. Ngơ ngác một lúc Vi mới chợt nhận ra tiếng chuông đang phát ra từ chiếc điện thoại trên bàn làm việc chứ không phải từ chiếc điện thoại di động của cô. “Chắc là anh gọi về” - Cô nghĩ thầm và vội vàng nhấc máy:
- Anh à - Cô nghẹn ngào thốt lên chẳng kịp chờ nghe tín hiệu ưr đầu dây bên kia.
Vài giây im lặng. Vi sốt ruột “A lô” mấy tiếng liền nhưng không có tiếng trả lời. Cô chán nản đoán có ai đó gọi nhằm số và toan dập máy thì một giọng phụ nữ lạnh lùng vang lên:
- Làm ơn cho gặp anh Nguyên.
Vi thoáng giật mình, cố gắng lấy lại giọng nói bình thường:
- Anh Nguyên không có nhà chị ạ. Chị có nhắn gì không ạ?
- Nhắn anh ắy rằng vợ anh ấy gọi điện - Đầu dây bên kia trà lời cộc lốc.
“Vợ ư?” - Vi ngơ ngác:
- Chị ơi, chắc là chị nhầm máy...
- Thế cô là ai, gái bao hay bồ nhí? Cô nghĩ cô là ai mà dám nói như vậy?
Người phụ nữ ngắt lời và mạt sát Vi một cách thô bạo - Tôi cảnh cáo cô, biết điều thì nên tránh xa anh ấy ra, anh ấy đã có vợ rồi và không phải dành cho cô đâu, đừng để cho tôi nghe thấy tiếng cô lần thứ hai.
Những tiếng tút tút dài đều đặn vang lên bên tai cô. Đầu dây bên kia đã dập máy. Nhưng tất cả những gì mà Vi nghe được chỉ là những tiếng “vợ” được lặp đi lặp lại miệt mài như một cuốn băng cát sét hỏng. Đầu Vi ong ong, cô câm thấy máu đang dồn lên nóng bừng khuôn mặt. Tim cô đập nhanh và mạnh đến mức cô có thể nghe thấy cà những tiếng thình thịch, thình thịch mỗi lúc một to. “Anh ấy đã lừa dối mình”. Ý nghĩ đó lóe lên như một ánh chóp rạch ngang bầu trời trước khi tất cả bỗng đột nhiên chìm vào bóng tối...
Khi Vi tỉnh dậy, thứ đầu tiên mà cô nhìn thấy là khuôn mặt lo lắng của Nguyên đang cúi xuống bên cô. Cô nhận thấy mình đang nằm trên chiếc sofa quen thuộc, mũi cô ngửi thấy mùi dầu gió xông lên nồng nặc. Cô thấy anh vội vàng vòng cà hai cánh tay đờ lấy bờ vai cô, giọng đầy âu lo:
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |