- Này – Một cánh tay khều vai cô.
Nhã Phương giật mìnhq uay lại thì thấy dì Dung đang ra hiệu im lặng. Dì ra dấu hiệu ý hỏi cô đã chuẩn bị xong chưa, Nhã Phương gật đầu. Dì Dung lại đưa dấu hiệu bảo cô chờ đợi.
Dì lập tức di chuyển sang nơi khác, Nhã Phương quay đầu nhìn chăm chăm về phía bọn canh gác cửa kia. Chờ đợi bọn chúng lơ là thì chạy nhanh đến bến kia tường, nơi có lỗ thông khi bên dưới.
Dì Dung đã chuẩn bị một một cái máy tại khói, dì đã giấu kỹ nó trong lúc đi làm việc, chỉ cần điều khiển một cái, chiếc máy lập tức tạo ra khói giống như một vụ hỏa hoạn ở gần kho chứa hàng. Chắc chắn bọn chúng sẽ sợ hãi mà lo tìm cách dập lửa để tránh lây lan đến kho hàng, bởi kho hàng toàn chứa súng ống đạn dược, có thể nổ bất cứ lúc nào.
Chỉ 2 phút sau khi dì Dung đi, một là khói bắt đầu bốc ra, nhanh chóng dày đặc như một đám cháy lớn. Một giọng hơi khàn vang lên nho nhỏ:
- Cháy rồi.
Hai tên canh gác lập tức chú ý trước tiếng kêu đó, nhưng chúng vẫn không nhúc nhích mà chỉ lấy bộ đàm nói gì đó vài câu. Nhã Phương nhìn thấy dáng đứng im bất động của chúng mà sốt ruột, không ngờ chúng lại không lo đám cháy mà gọi người đến dập lửa. Nếu chúng không đi khỏi đó, làm sao cô có thể đến gần. Lo lắng hồi hộp khiến trán cô thấm đẫm mồ hôi, căng thẳng đến độ tim cô đập không ngừng.
Nhã Phương bấm ngón tay thầm cầu mong hai tên này đi dập lửa. Nhưng thấy chúng không nhúc nhích, cô tức giận rủa thầm.
Người trong nhà bắt đầu thức dậy, Nhã Phương sợ hãi nép vào một lùm cây vì sợ bị phát hiện. Cô cảm thấy kế hoạch lần này cầm chắc thất bại, bọn chúng chắc chắn sẽ cảnh giác và nghi ngờ nên định rút lui. Nhưng cô lại thấy một bóng cao lớn đi đến nói gì đó với hai tên gác cửa, giống như là bảo chúng cùng đi tìm cách dập lửa. Hai tên này bèn vâng lệnh bỏ đi, và cái bóng đó cũng nhanh chóng biến mất.
Nhã Phương biết mọi chuyện đã trở nên ồn ào, nếu không nhanh chóng rút lui hòa vào trong dòng người, cô dễ dàng bị phát hiện. Nhưng đây là cơ hội duy nhất khó khăn mới có được, cô không muốn bỏ lỡ. Nhắm mắt lại, Nhã Phương quyết định liều lĩnh một phen. Cô lao người chạy nhanh về phía bức tường bên kia.
Nhưng không ngờ, trong lúc vội vã, cái đinh tu vuýt của cô đã rơi mất, cô không thể nào quay lại tìm kiếm. Nhã Phương giật mạnh sợi dây truyền mẹ tặng vẫn luôn treo trên cổ cô. Dùng đầu vuông nhỏ của cái mặt dây truyền vặn bốn con ốc ở bốn góc ra. Thời gian chỉ trong tích tắc, nhưng Nhã Phương cảm thấy nó dài vô tận, mồ hôi rơi trên mặt cô ướt nhẹp. Đưa tay lau mồ hôi, Nhã Phương cố vặn con ốc cuối cùng.
- Cạch….- Cái tấm chắn sắt ở lỗ thông khi vì không còn điểm giữa bị rơi ra, Nhã Phương mừng rỡ, vội chui đầu vào. Thật may mắn, giống như cô định liệu, cô dễ dàng chui tọt vào bên trong rồi khép hờ tấm chắn lại.
Vào được bên trong nhà kho, một màng tối thui không có lấy một khe hở. Nhã Phương cố gắng mò mẫm xung quanh. Phát hiện những thùng gỗ được xếp ngay ngắn. Cô bèn rút ra người một con dao nhỏ nãy nắp thùng lên. Con dao cứng vô cùng, cộng thêm cô dùng hết sức, quả nhiên nạy được nắp thùng lên. Quyết định dùng điện thoại chụp lại những thứ trong thùng gỗ xem như bằng chứng.
Dưới ánh sáng mờ của điện thoại, Nhã Phương nhanh chóng xác định nhận định của mình và dì Dung là chính xác. Bên trong đúng là chứa súng ống và lựu đạn. Cô vội chụp lại vài tấm ảnh làm bằng chứng. Đang đóng điện thoại lại định chui ra ngoài thì Nhã Phương phát hiện bên ngoài có người đang đứng. Nếu cô chui ra lập tức bị phát hiện ngay.
Tim cô thót lại, hơi thở đứt đoạn, mồ hôi chảy không ngừng.
Ngay lúc đó, phía bên ngoải cửa có tiếng động khua khoắn như có người đang mở cửa bước vào. Nhã Phương giật mình sợ hãi, nếu cô bị phát hiện thì dì dung thể nào cũng bị bại lộ, cả hai chắc chắn sẽ bị thủ tiêu ngay lặp tức. Quan sát nhanh xung quanh xem có nơi nào có thể trốn được. Nhưng ngoài trừ những thùng gỗ chứa súng thì chẳng có chỗ nào có thể trốn. Chỉ còn mỗi cái lỗ thông khi ở bên trên. Hít thật sâu, Nhã Phương cố gắng trèo lên bên trên mấy cái thùng đựng súng để chạm tay vào lỗ thông gió mà không gây tiếng động, đưa tay đẩy mạnh tấm chắn lên trên. Đồng thời cũng là lúc ổ khóa được mở ra. Cả người Nhã Phương run lên khi nghĩ đến việc cánh cửa sẽ mở ra.
Có một giọng trầm trầm vang lên giống như đang nói với người mở cửa khiến hắn vẫn chưa vào bên trong tạo thời gian thậun lợi cho Nhã Phương trèo lên. Nhã Phương không còn đủ khả năng nghe chúng nói gì, cô cắn chặt răng, cố gắng bám lấy rồi trèo lên bên trên. Khi cô vừa đóng nắp lại cũng là lúc cánh cửa mở, Nhã Phương đang di chuển đến chấn sắt phía trước thì dừng lại vì sợ tạo ra tiếng động, đành đứng im quan sát phía dưới. Vẫn là hai tên bảo vệ lúc nãy bước vào, bên ngoài đã êm ấm cả. Dường như vụ hỏa hoạn đã chìm xuống.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha ![]() |