Kiều Chinh khẽ cắn môi quay đi không nhìn anh.
- Cảnh phong, đây là con gái của tọi - Kiều Chinh - Con bé sẽ là người mà cậu bảo vệ trong thời gian chúng tôi đi. Mong cậu dốc sức bảo vệ con gái tôi hết lòng - Bà Ngọc Lan nhìn cảnh Phong giới thiệu con gái.
Nghe tới đây, Kiều Chinh không khỏi nhảy dựng lên, cô đứng bật dậy kêu lớn:
- Mẹ! tại sao lại như vậy. Từ trước đến giờ, đâu phải đây là lần đầu tiên ba mẹ đi nước ngoài đâu, sao lần này phải cần đến vệ sĩ chứ? Hơn nữa con đã lớn rồi, con tự biết chăm sóc mình, đâu cần ai khác chăm sóc cho con đâu.
- Kiều Chinh! Con nghe mẹ nói đi. Hiện giờ mấy tình trạng bắt cóc tống tiền rất phổ biến, con cũng biết kinh tế gia đình ta thế nào mà, biết đâu bọn bắt cóc sẽ nhòm ngó đến con thì sao. Tiền ba mẹ có thể trả, nhưng chỉ sợ bọn bắt cóc lấy tiền nhưng không thả người thì sao. Ba mẹ chỉ có mình con, nếu con có mệnh hệ gì thì ba mẹ phải làm sao đây - Bà Kiều Lan tỏ vẻ buồn bã khi nói khiến Kiều Chinh cảm thấy ấy náy trước tình yêu ba mẹ dành cho mình.
- Mẹ! Con biết ba mẹ thương con, nhưng mà đâu ghê gớm đến mức phải thuê vệ sĩ chứ - Kiều Chinh thở dài nhìn mẹ nói - Con hứa với mẹ, trong thời gian ba mẹ đi, ngoài đến trường, con sẽ không đi bất cứ nơi đâu cả. Không cần vệ sĩ đâu mẹ, nha mẹ.
- Không được - Bà kiều Lan cương quyết đáp.
- Mẹ - Kiều Chinh tức giận dậm chân kêu lớn.
- Mẹ nói không là không. Từ nay Cảnh Phong sẽ đi theo bảo vệ con, con cũng ngoan ngoãn đừng đi lung tung nữa có biết không? - Bà kiều Lan cương quyết nói, từ trước đến giờ bà luôn chiều lòng con gái, nhưng chỉ có lần này là ngoại lệ.
Kiều Chinh thấy thái độ của mẹ mình vô cùng cương quyết, cô cắn môi, nước mắt lưng tròng, nhìn thấy Cảnh Phong im lặng, sắc mặt không hề thay đổi , cảm thấy có chút bực tức, cô không nói không rằng, xoay người rời ghế chạy thẳng lên lầu.
- Kiều Chinh - Bà Kiều Lan tỏ vẻ bất lực gọi, sau đó ngồi xuống ghế thở dài một hơi.
Kiều Chinh chạy về phòng đóng sầm cửa phòng lại, cô chạy đến giường phủ mình ngã xuống giường trong ấm ức. Không ngờ cô vừa mới quyết tâm không gặp lại anh nữa thì anh lại xuất hiện trước mặt cô, càng khó chịu hơn nữa là anh đã nhìn thấy vẻ mặt vô cùng thảm hại của cô, chắc là anh sẽ cười nhạo cô.
Điều đáng ghét nhất là, anh lại là vệ sĩ của cô, mà vệ sĩ có nghĩa là phải theo cô như hình với bóng, vậy thì làm sao cô có thể quên anh được .
- Cốc...cốc...cốc...
Tiếng gõ cửa phòng cô đột nhiên vang lên.
Kiều Chinh đoán là mẹ mình, chắc bà lại lên vỗ dành cô như mọi lần, Kiều Chinh không thèm đáp vùi mặt mình vào gối, chẳng buồn nhúc nhích.
Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa, kiều Chinh vẫn không lên tiếng, lát sau cô nghe tiếng xoay nắm cửa. Tiếng bước chân tiến đến bên cạnh giường của cô, đứng yên thật lâu không lên tiếng.
Mùi hương bạc hà phản phất bay đến khiến trái tim Kiều Chinh đập liên hồi, tiếng bước chân này không phải của mẹ cô, trong đầu Kiều Chinh nghĩ ngay đến một người. Cả người căng cứng, đến thở cô cũng không dám.
Tình trạng im lặng cứ kéo dài, đến lúc Kiều Chinh sắp ngộp thở, thì Cảnh phong mới lên tiếng:
- Em không thấy ngộp thở sao?
Nghe vậy, Kiều Chinh càng không dám nhúc nhích, không dám ngẩng đầu lên để thở nữa. Cô thà chết chứ không thèm đối diện với anh.
- Váy ngủ của em bị vén lên cao kìa, thấy hết rồi - Cảnh Phong nhẹ nhàng buông ra một câu giễu cợt.
- Á ....- Kiều Chinh hoảng hốt bật mình ngồi dậy, cô vội vàng kéo chiếc váy ngủ của mình ngay ngắn lại, gương mặt nín thở nãy giờ đỏ bừng lên, giờ càng đỏ bừng hơn vì xấu hổ.
Cảnh phong đứng im nghiêng đầu nhìn cô cười thích thú, Kiều Chinh lúc đó mới phát hiện mình bị người ta trêu chọc. Cô tức giận hét lên:
- Anh lừa em.
Kiều Chinh tức giận trừng mắt nhìn Cảnh Phong, anh cố gắng thu lại nụ cười nhìn gương mặt của cô một lát rồi đưa tay chạm nhẹ khóe mắt của cô, cái chạm nhẹ khiến trái tim Kiều Chinh xao động không ngừng.
- Xem ra tối qua em khóc rất nhiều, mắt sưng cả lên rồi – Trong giọng Cảnh Phong có phần xót xa vô cùng.
- Không mượn anh quan tâm – Kiều Chinh lạnh lùng hất tay Cảnh Phong ra, cô lớn giọng xua đuổi – Ai cho anh vào đây, anh có biết phép lịch sự là gì hay không?
- Anh có gõ cửa mà – Cảnh Phong trước sự giận dữ của cô, anh thản nhiên đáp – Có điều em không lên tiếng mà thôi.
- Biết rõ tôi không lên tiếng vì sao anh còn tự tiện bước vào – Kiều Chinh lớn giọng chất vấn.
- Bởi vì đây là nhiệm vụ của anh, anh cần phải biết em như thế nào. Được rồi, đừng hờn dỗi nữa, mau ngồi dậy
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |