Kiều Chinh mĩm cười nhìn Cẩm Tú chân thành:
- Bạn cứ như cô em gái làm nũng với mình, cho mình cảm giác ấm áp vui vẻ. Qua sự việc vừa rồi, mình mới biết nhà bạn rất nghèo, nhưng bạn chưa từng lợi dụng mượn tiền mình bao giờ.
- Mình chỉ là cảm thấy giữa bạn bè chân thành không nên để mối quan hệ tiền bạc xen vào – Cẩm Tú nghẹn ngào nói.
- Thì chính vì điều đó khiến bạn khác với những người bạn khác. Mình mến bạn cũng vì điều này.
- Mình hứa với bạn, chúng ta mãi mãi là bạn thân – Cẩm Tú nắm chặt bàn tay mềm mại của Kiều Chinh khẽ nói.
- Ừhm !
Hai bàn tay siết nhẹ vào nhau hứa hẹn một tình bạn chân thành.
Bà Kiểu Lan đối vợi việc con gái cho bạn những bộ quần áo hàng hiệu đắt tiền mà mình đã mua cho cũng không nói gì, dù sao không có bộ này bà vẫn có thể mua cho con bộ quần áo khác. Nhưng ông Hoàng Sĩ Nghiêm đối với bộ dạng được khoát thêm lụa của Cẩm Tú đã trở nên xinh đẹp thì nheo mắt nhìn. Ông ta nhếch môi cười, đôi mắt thâm trầm nhìn cô đầy ẩn ý.
- Bác nghe Kiều Chinh nói mẹ cháu hiện giờ đang bệnh rất nặng đúng không?
- Dạ, đúng ạ – Cẩm Tú gật đầu lễ phép nói.
- Yên tâm đi. Bác sẽ nhờ một bác sĩ quen giúp cho mẹ cháu. Cháu đừng ngại gì hết, chi phí bác và bác gái sẽ lo giúp cháu – Ông lớn tiếng đề nghị rồi quay sang nhìn vợ thân mật – Phải không mình?
Bà Kiều Lan thì xem như là một hoạt động từ thiện nên bà cũng thiện ý đáp:
- Đúng đó, cháu cứ yên tâm đi.
Cẩm tú nhìn hai người bọn họ đầy cảm kích, cô rơm rớm nước mắt nhìn họ nghẹn giọng nói:
- Con cảm ơn hai bác rất nhiều.
- Được rồi, không có chi đâu. Từ nay về sau con giúp bác chăm sóc Kiều Chinh là được rồi – Bà Kiều Lan khẽ cười yêu cầu.
- Dạ vâng ạ.
- Con có gì đâu mà cần bạn ấy chăm sóc – Kiều Chinh rất vui vì ba mẹ đồng ý giúp cho Cẩm Tú, nhưng cô nghe mẹ bảo Cẩm Tú chăm sóc mình thì chun mũi nói – Con có phải là con nít đâu mà cần người chăm sóc.
- Con đó, nếu có thể bằng một phần mười sự đảm đang của Cẩm Tú ba mẹ cũng yên tâm rồi – Bà Kiều Lan nhìn con gái trách yêu.
- Haiz! – Kiều Chinh thở dài nhìn những món ăn đầy màu sắc và thơm ngon vô cùng trên bàn do Cẩm Tú sáng sớm dậy chuẩn bị cùng chị giúp việc, cô biết mình vụng về chẳng thể nào nấu được một bữa ăn nào ra hồn chứ đừng nói đến một bữa ăn đầy chất lượng thế này. Nhưng vẫn cố gắng giảm bớt sự mất mặt một chút, phụng phịu nói:
- Tại mẹ không cho con làm đó chứ.
Bà Kiều Lan lườm yêu con gái, đương nhiên bà cưng đứa con gái duy nhất này của mình vô cùng, làm sao lại nỡ để con gái cực nhọc như vậy chứ. Gia sản của bà và chồng kết sù đến như vậy, sau này đều để lại cho con gái, đủ để con gái bà ngày ngày đến nhà hàng ăn ba bữa, quần áo mỗi ngày thay một bộ rồi vứt bỏ cũng được huống chi là ….Bà chỉ dạy con gái sống vui vẻ, sau này dạy con biết cách chăm sóc chồng con là được rồi. Mọi chuyện còn lại cứ để cho người giúp việc làm.
- Được rồi, mau ngồi ăn đi kẻo thức ăn nguội hết – Ông Sĩ Nghiêm cười lớn bảo.
Tất cả mọi người cùng ngồi ăn một bữa cơm vui vẻ, coi như đã tiếp nhận thêm một thành viên trong gia đình nữa.
Sáng sớm Kiều Chinh và Cẩm Tú vừa đến trước cổng trường thì một chiếc mô tô màu đỏ đầy nổi bật rồ tới thắng cái kịch trước mặt họ. Cả hai giật mình lùi lại mấy bước, nhìn vào kẻ đã chạy xe đến.
Chẳng những họ mà những cô sinh viên đang đi vào cổng cũng bị thu hút, không phải chiếc xe mà là chủ nhân của chiếc mô tô đỏ đó. Đó là một chàng trai có gương mặt đẹp đeo một cái kính đen, gương mặt lạnh khiến người ta thu hút.
- Anh !- Cẩm Tú vừa nhìn thấy anh ta thì mừng rỡ reo lên chạy đến.
Anh ta từ từ gỡ bỏ mắt kính ra nhìn Cẩm Tú cười, rồi đưa mắt nhìn cô đang đứng phía sau Cẩm Tú. Kiều Chinh đang định gật đầu chào anh ta thì anh ta đã lạnh lùng thu ánh mắt lại rồi nhìn Cẩm Tú hỏi:
- Em thế nào rồi?
- Hiện giờ em tạm thời dọn đến nhà bạn ở. Em nghĩ ở đó sẽ tốt hơn là ở phòng trọ một mình. Em sợ bọn chúng tìm đến gây bất lợi cho em….
- Nhà cô ấy à – Cảnh Phong hất mặt về phía Kiều Chinh hỏi.
- Ừ ….- Cẩm Tú quay sang nhìn Kiều Chinh một cái rồi cười gật đầu.
- Có quen không? Hay là để anh thu xếp giúp em – Cảnh Phong lưỡng lự nói.
Từ lúc gặp nhau, Kiều Chinh thấy thái độ của Cảnh Phong có chút hống hách, chẳng xem cô ra chút gì. Nhưng anh ta có tư cách gì mà dám nghi ngờ nhà cô không tốt cho Cẩm Tú cơ chứ, lại còn muốn cô ấy vừa dọn đến đã phải dọn đi.
Bực tức dâng cao, Kiều Chinh tiến tới nắm giữ lấy cánh tay của Cẩm Tú, kéo cô ấy về sát bên mình, hất mặt nói với Cảnh Phong rằng:
- Cô ấy ở nhà tôi rất tốt. Không có ai ức hiếp cô ấy cả. Anh đừng có mà lấy bụng dạ tiểu nhân mà đo lòng quân tử.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha ![]() |